năm ròng. Nhớ những ngày còn long đong, mấy anh em Trần Tự Khánh,
Trần Thủ Độ, Trần Thừa xông pha đánh dẹp, tranh giành với các thế lực
khác, lắm phen điêu đứng, không nơi tá túc. Cũng không được nhà vua coi
cánh họ Trần như một lực lượng cần vương. Thậm chí còn bị thái hậu coi
như một lũ giặc cỏ. Ngay bà, đã được nhà vua đưa về ở trong nội điện, thái
hậu vẫn nghi ngờ muốn giết. Nhiều phen thái hậu sai bỏ thuốc độc vào thức
ăn. Nhà vua phải chia sẻ bữa ăn của mình. Đúng là cơm chan nước mắt.
Ngày đêm bồn chồn lo lắng. Nếu không có nhà vua đứng ra che chắn, đùm
bọc, thì tính mệnh cũng khó toàn, nói chi đến ngày nay. Cả mấy anh em họ
Trần cũng thế, nếu không có ta sớm khuya bầy tỏ, sao nhà vua có thể tin
dùng và trao quyền bính. Bữa trước, nhà vua nguyền rủa ta. Sự thật quả là
như vậy. Nhưng ta vì vô tình làm các việc đó. Phần bởi vì thương tôn tộc.
Phần nghe lời chỉ dẫn của các bậc cha anh. Chao ôi, ai ngờ các việc ta làm
đó, lại là làm hại cơ nghiệp nhà Lý. Mà rồi chẳng biết họ Trần có nên cơm
cháo gì không. Phận ta từ nay, chồng còn cũng coi như thân goá. Nhà vua
đã xuất gia, với lòng căm giận ta và phe cánh nhà ta, chẳng bao giờ còn
đoái tưởng nữa. Ta biết trông cậy vào ai. Cưỡng lại anh em nhà mình ư?
Không được. Các con ta còn quá nhỏ. Ngôi quân trưởng giữ hờ, nếu không
có người phụ chính cứng cỏi, mẹ con ta mất mạng như chơi. Ôi, nếu như ta
cứ yên phận là một cô gái quê thì đâu đến nông nỗi! Đời thật đắng cay, trớ
trêu. Ta thiết gì ngôi cao lộc trọng mà tranh giành. Con ta bắt buộc ở ngôi,
ngày đêm khóc lóc, nó cứ đùn đẩy mãi cho con Thuận Thiên mà không
được…
Sực nhớ đến lời khuyến cáo của Trần Thủ Độ, bà thái hậu liền hỏi:
- Nguy cấp lắm sao? Chỉ có hai đứa trẻ là anh em họ chơi thân với nhau,
cũng làm cho cả triều đình xôn xao sợ hãi. Cả ông nữa, ông thống soái. Bà
thái hậu nhìn thẳng vào mắt Trần Thủ Độ với giọng giễu cợt gặng hỏi:
- Ông cũng lo lắng lắm sao? Rồi bà nhìn về phía Trần Thừa: - Còn anh cả,
ý anh thế nào? Cùng lắm thì cho chúng nó lấy nhau. Nhẽ đời phải thế thì ta
cứ thế mà làm. Tôi không thấy có gì đáng phải hãi sợ trong câu chuyện này.
Nói rồi bà thở nhẹ, như vừa trút đi một gánh nặng. Bà mở vuông khăn, lấy
ra một khẩu trầu.