BAO THANH THIÊN - THẤT HIỆP NGŨ NGHĨA - Trang 142

mới bảo y ở lại trong tiệm giúp việc với lão. Lão đãi y thật hết sức tử tế, y
lại giỏi nghề biên chép tính toán, nên lão mến lắm, giao cho coi sổ sách,
thời thật rành rẽ tín cẩn. Lão thấy vậy mới gả con gái cho y, ai dè vừa một
năm con lão chết, lão mới hỏi con nhà họ Vương cho y gọi là rể thảo hơn
trai. Nào hay mưu quỷ nó đã sắp sẵn để hại lão, nên khi y gặp con nhà họ
Vương thời y tử tế với lão hết sức, dẫu con trai thảo bực nào cũng không
bằng. Y mua được lòng lão rồi, mới giọng kèn tiếng uyển rằng: "Cha bây
giờ đã già cả, vợ con thì bất hạnh rồi, còn con đây cũng như trai, tiệm trà
này trước sau cha cũng kế cho con, vậy xin cha sửa hiệu lại là Trịnh gia trà
lâu, đặng sau khi cha nhắm mắt rồi con khỏi lo điều rắc rối với họ hàng”.
Lão nghe nói có lý, nên bằng lòng cho sửa bảng hiệu. Từ khi sửa bảng hiệu
rồi, vợ chồng y nghiễm nhiên trở thành người chủ tiệm, bấy giờ mới phụ
bạc lão, thậm chí đến đuổi lão đi, nói rằng tiệm ấy đã bán cho y rồi, không
được ở nữa. Lão tức mình tới huyện Nhân Hòa kiện y, ai dè y đã thông mưu
với huyện lại, đổ cho lão vu cáo, đem đánh hai chục hèo và đuổi ra ngoài.
Ân nhân nghĩ đó mà coi, lão còn vui gì mà sống, thà là xuống chốn âm ty,
đội trạng cáo người bạc nghĩa". Gã thiếu niên nghe xong nói rằng: "Ông
tính như vậy lầm quá, nó đã đoạt tiệm trà của ông, ông chết thời khoái ý nó
lắm. Theo ý ngu của tôi, ông nên sống lập một tiệm khác, tranh mối với nó
coi ai hơn“. Ông già nói: "Bây giờ lão không áo mặc, không cơm ăn, lấy gì
mà lập tiệm?". Gã thiếu niên hỏi: "Muốn lập tiệm trà như vậy phải tốn bao
nhiêu bạc?". Ông già đáp: "Kiệm lắm cũng ba trăm lượng mới đủ“. Gã
thiếu niên nói: "Nhiều lắm thời không đủ, chớ lối ba hoặc bốn trăm thời tôi
có thể giúp ông”. Triển Chiêu nghe tới lời đó, trong bụng khen thầm rằng:
"Thật rõ là người hiệp sĩ, trọng nghĩa kinh tài“. Nghĩ rồi vội vàng bước tới
nói với ông già rằng: "Châu lão trượng chớ hồ nghi, nếu lời anh đây nói
không đủ tin, tôi sẽ bảo lãnh cho". “Gã thiếu niên nghe nói liền ngước mặt
lên nhìn Triển Chiêu một hồi rồi nói rằng: "Phải, ông đừng ngại chi, có
công tử đây hứa như vậy là đủ chắc, đúng trưa mai ông lại Đoạn Kiều Đình
này đợi tôi". Nói tới đó móc trong túi ra một nén bạc ước năm lượng đưa
cho ông già và tiếp lời rằng: "Ông cầm tạm năm lượng bạc này dùng xài
cơm nước và phí tiền trọ. Còn áo quần ông bây giờ ướt hết, đi đứng cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.