mặt có lộ sắc giận, lại thấy Triệu Huệ ra sau lưng mình nói nhỏ rằng: "Đó
là chủ của cây gươm Tràm Lư, khi nãy đại ca chê, bây giờ gặp mặt xin
đừng có quên lời?". Triển Chiêu đáp: "Có lẽ nào?". Đinh Triệu Huệ lại đi
sau lưng tiểu thư nói nhỏ rằng: "Triển ca muốn thử tài với em lắm". Nguyệt
Hoa tiểu thư gật đầu chịu. Triệu Huệ trở lại nói với Triển Chiêu rằng: "Em
tôi xin đại ca dạy cho chút ít võ nghệ". Triển Chiêu cũng gật đầu nhận đấu.
Bấy giờ ai nấy ngó lại đã thấy tiểu thư đã cởi áo ngoài ra trong mặc một cái
áo gấm chẹt, dưới vận quần lụa trắng, rất là đẹp đẽ gọn gàng, xách bảo
kiếm đứng ra mé bên đông. Triển Chiêu bất đắc dĩ cũng xăn áo xách kiếm
ra đứng phía tây. Cả hai giữ thế rồi nói rằng: "Xin tự tiện". Dứt tiếng đôi
gươm nhoáng như chớp, Đinh Triệu Lang và Đinh Triệu Huệ đứng sau
lưng Đinh mẫu xem không nháy mắt. Hai người đấu được ít hiệp, Đinh
mẫu bảo ràng: "Thế đã biết tài nhau rồi, cần chi phải tranh thắng phụ e mũi
gươm vô tình hoặc có điều bất tiện “. Triệu Huệ thưa rằng: "Gia mẫu yên
lòng, có điều chi việc đó mà lo, cờ đã gặp tay, lễ nào có điều bất tiện".
Hai người đấu sức đã lâu, song không phân được thắng phụ. Triển Chiêu
ban đầu tưởng tiểu thư là bậc tầm thường, bây giờ thấy kiếm pháp sành sỏi
thời khen thầm lắm, lại càng cao hứng lên, ra thế Thi Hoa nhảy vào đâm
một nhát, tiểu thư tránh khỏi, song mũi kiếm chạm rớt một vật gì rơi xuống.
Tiểu thư liền ra thế Phong Xuy Bại Nhự chém tới. Triển Chiêu cúi đầu né
khỏi, tiểu thư lại đổi thế Suy Song Vọng Nguyệt, lưỡi kiếm vừa tới, Triển
Chiêu né qua, thời cái khăn bịt trên đầu rớt xuống, liền nhảy ra nói rằng:
"Tôi thua thế, tôi chịu thua thế”. Triệu Huệ liền bước tới lượm vuông khăn
lên phủi bụi, còn Triệu Lang cũng kiếm vật rớt khi trước, té ra đó là ngọc
hoàn của tiểu thư đeo ở tay. Triệu Lang đưa vật ấy cho Triển Chiêu coi và
nói rằng: "Không phải đại ca thua, mà thật là tiểu muội thua vậy”. Triển
Chiêu cũng khen ngợi kiếm pháp của tiểu thư ít lời, rồi lấy khăn bới tóc lại.
Chờ tiểu thư vào nhà trong rồi, Đinh mẫu bèn nói với Triển Chiêu rằng:
"Con nhỏ ấy là cháu của lão, từ lúc chú thím nó bất hạnh qua đời, lão đem
về nuôi coi như con ruột. Bấy lâu nghe tiếng hiền điệt đã muốn cho đôi lứa
liền nhà, nay dịp đâu may mắn, hiền điệt tới đây thật là tơ đỏ vấn chân,
duyên lành gặp mặt. Nghĩ vì hiền điệt không có người thân quyến, bất tiện