BÃO THÉP - Trang 114

cưới với xin”. Mà cái con Hường này cũng tệ, việc lớn cả đời như thế cũng
chẳng viết cho bố được vài dòng. Nhưng bình tâm lại ông thấy mình bực bõ
thật vô lý, con cái đã lớn, cũng đến lúc phải dựng vợ gả chồng. Thực ra
Hường cũng đã một vài lần nói chuyện với ông, cậu con rể tương lai ông
cũng đã biết mặt. Khi biết đó cũng là một sĩ quan xe tăng lúc đầu ông cũng
không ưng ý lắm vì sợ nó là thằng cơ hội, cưới con chẳng qua vì muốn cưới
bố. Nhưng tìm hiểu ra thì mới biết đó là một cán bộ tốt, có chí tiến thủ và
thường xuyên hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Chẳng biết chúng nó quen biết
nhau lúc nào, chắc là từ hồi ở doanh trại 92 vì ngày đó Hường có lên thăm
ông mấy lần. Nhiều lúc ông cũng tự trách mình có phần xao lãng trách
nhiệm với gia đình, con cái. Thực ra trong tâm ông không phải thế. Với bà
Hạnh ông không chỉ yêu thương mà còn thực lòng biết ơn. Cưới nhau xong
ngay năm đầu bà đã sinh cho ông mụn con đầu lòng là cái Hường. Con
chưa đầy năm cách mạng tháng Tám nổ ra là ông đi biệt. Cả một thời tuổi
trẻ ông hết Nam tiến, Tây tiến đến Thượng Lào, Điện Biên một mình bà ở
nhà xoay xỏa lo toan mọi việc. Từ chăm sóc bố mẹ già, nuôi dạy con
Hường đến tham gia các công việc đoàn thể ở địa phương... việc nào cũng
chu toàn. Hòa bình lập lại ông về thăm nhà ít ngày, để lại cho bà một cái
bụng bầu rồi đi học ở Trung Quốc liền một mạch hơn ba năm, lúc trở về
đứa thứ hai đã bi bô nhưng chẳng chịu theo bố. Được mấy năm hòa bình
tháng nào ông cũng tranh thủ về nhà một lần, chẳng giúp được gì nhiều mà
chỉ làm bà vất vả thêm vì lại “gửi gắm” cho bà hai đứa con nữa. Còn từ
ngày chiến tranh phá hoại đến nay thì mặc dù nhà không xa lắm nhưng
cũng phải vài tháng ông mới đảo về được một lát rồi lại tất bật đi ngay.
Thấm thía công lao người vợ tảo tần bao nhiêu lương cùng phụ cấp ông chỉ
để lại một phần mua sách và tiêu vặt, còn lại gửi về cho bà cả. Có lẽ vì cả
đời biền biệt xa nhà như thế cộng với vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm nghiêm
nên các con ông cũng không đứa nào gần gụi ông, chúng giữ thái độ “kính
nhi viễn chi” là chính. Bố về có muốn hỏi chuyện thì hỏi câu nào chúng trả
lời câu ấy rồi mắt trước mắt sau tìm cớ lỉnh mất. Ông cũng thấy đó là điều
khổ tâm nhưng không sao sửa được. Có lẽ cái nghiêm khắc đã ngấm vào
máu ông rồi: mới chưa đầy hai mươi tuổi đã được bổ làm hương sư, dẫu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.