BÃO THÉP - Trang 131

Tiếng Cân trả lời ngập ngừng:

- Nhìn được nhưng... nó cứ không thật thế nào ấy.

- Vậy thì cứ chạy từ từ thôi nhé!

Có lẽ đã quen dần với thứ ánh sáng nhờn nhợt trong ống kính Cân đã chạy
nhanh hơn, xe cũng xóc mạnh hơn. Tay bám chắc cửa xe tư lệnh Đào đứng
thẳng người mặc cho những cành lá hai bên đường quét vào mặt mũi, mặc
cho cơ thể hết bị lắc sang trái lại nghiêng sang phải ông say sưa hít mùi
khói xả hăng hắc. Trong lòng ông đang dấy lên cái cảm giác lâng lâng, sung
sướng, tự hào của hơn mười năm trước khi lần đầu tiên được tự tay mình
điều khiển chiếc xe tăng trên đất bạn. Đã lâu rồi do công việc ông không
được lên xe để hưởng cái cảm giác ấy nên hôm nay ông thấy mình như trẻ
ra hàng chục tuổi.

Xe bắt đầu lên dốc thứ nhất, mặc dù không nhìn rõ nhưng căn cứ vào kinh
nghiệm ông ước đoán độ dốc chừng hơn hai mươi độ. Lái xe Cân đã về số
hai và tăng chân dầu, tiếng máy nổ đằm xuống, khói xả tuôn ra mù mịt. Lại
một con dốc tiếp theo, Cân vẫn để số hai lao lên nhưng đến lưng chừng dốc
thì máy nổ gằn lên rồi lịm xuống và chết hẳn, chiếc xe dừng chênh vênh
trên sườn dốc đến ba mươi độ. Hơi hoảng hốt Nhã hỏi gấp gáp:

- Sao thế Cân?.

Cân vừa đưa tay ra số vừa trả lời:

- Dốc cao mà mình chạy chậm không đủ đà nên chết máy. Không sao đâu,
tớ về số một là qua được thôi.

Tư lệnh Đào nhắc Nhã:

- Cứ kệ cho cậu ấy xử lý!

Quả nhiên Cân đã nổ máy lại và tiếp tục cho xe chạy. Chắc là do máy nóng
và độ dốc cao nên khí xả không chỉ có khói mà còn có lúc phụt cả lửa ra.
Ông Đào vẫn nhô cao người lên trên cửa tháp pháo và tự nhủ “mấy tay này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.