BÃO THÉP - Trang 152

- Nếu không có gì đặc biệt tớ sẽ giải quyết dứt điểm lần này. Mà không! Dù
kiểu gì cũng phải dứt điểm. Các cậu cố gắng về dự với tớ nhớ!

Cả bọn lặng đi, mãi sau Cân mới nhỏ nhẹ:

- Bọn tớ sẽ cố gắng nhưng cậu cũng phải thông cảm, mỗi thằng một tỉnh mà
bây giờ đi lại khó khăn quá.

Suy nghĩ một lát Thắng hăng hái:

- Để em về cho. Hồi học xong lái xe bọn em đã được tranh thủ mấy ngày,
lần đó em cũng đã xác định với gia đình là sẽ đi chiến trường ngay. Em
đang định không đi phép đợt này để ở lại học thêm một ít về chuyên môn
nhưng nếu không có ai về dự đám cưới anh Nhã thì em sẽ về.

Nhã cảm động:

- Thế thì tốt quá nhưng theo tớ cậu cũng nên về qua nhà một tý, bọn mình
đi thế này chưa biết bao giờ mới được ra...

Cân và Hòa cũng hùa theo:

- Ý định của cậu thế cũng tốt nhưng nên về nhà động viên các cụ một chút.

Thắng vẫn khăng khăng:

- Không! Em đã quyết rồi. Bố mẹ em còn trẻ khỏe, người yêu thì chưa có,
về nữa mẹ em lại khóc lóc sợ mình đi không được. Mà lần vừa rồi em đã
tuyên bố chia tay tất cả, khi nào chiến thắng mới trở về nên bây giờ lại về
nữa thì cũng ngại. Còn một lẽ nữa là dạo trước ở đoàn huấn luyện em chỉ
được học xe T34, xe này mới chỉ được giới thiệu sơ qua. Từ hồi về đây
cũng tìm hiểu chưa được nhiều lắm nên em định trong mấy ngày phép ở
đây sẽ tập trung học hỏi để có thể làm chủ được nó.

Đúng lúc đó cậu công vụ đại đội xuống gọi Nhã lên ngay phòng chính trị
viên. Hòa phỏng đoán:

- Chắc trên đồng ý cho cậu lấy “rợ buộc chân” rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.