BÃO THÉP - Trang 160

- Cứ yên tâm đi! Hôm nọ anh Tú chính trị viên đã hứa với tớ là sẽ có mặt
trong lễ cưới rồi. Khi nào định được ngày cưới tớ chỉ cần điện báo về nhà
anh ấy là anh ấy sẽ lên ngay.

Hai anh em mượn chiếc xe đạp của bà chị họ đèo nhau lên xã. Con đường
làng gập ghềnh đầy vết chân trâu và bánh xe cải tiến nên Nhã cứ loạng
choạng suýt ngã mấy lần. Bọn trẻ con trong làng cứ chỉ trỏ hai anh em mà
xì xào: “anh Nhã lái xe tăng mà lại không biết đi xe đạp” làm Thắng bật
cười. Công việc ở xã hóa ra rất đơn giản. Sau khi xem xong giấy tờ ông chủ
tịch đồng ý ngay: “lúc nào cậu đến đăng ký cũng được, nếu ban ngày bận
thì tối vào nhà tớ”. Nhưng khi Nhã đứng lên định ra về thì ông giữ lại và
dặn: “bây giờ địa phương đang phát động xây dựng đời sống mới, cậu là bộ
đội, lại là đảng viên nên phải gương mẫu, làm vừa vừa thôi nhá!”. Cảm ơn
ông chủ tịch dễ tính hai anh em lại lên xe về nhà Hiền.

Không biết có phải có “thần giao cách cảm” hay không mà khi mới vào đến
đầu ngõ đã thấy Hiền đứng đợi. Chắc vì có Thắng nên hai anh chị chào hỏi
nhau như người dưng:

- Anh mới về à?

Nhã dựng chân chống xe đạp xong mới trả lời:

- Ừ! Anh về lúc gần trưa. Đây là Thắng, cùng xe với anh.

Hiền thẹn thùng, mắt nhìn xuống đất:

- Em chào anh ạ!

Thắng thật thà:

- Không! Em còn ít tuổi lắm, chị cứ coi em như em của anh Nhã thôi.

Nhã gật đầu:

- Đúng đấy! Thắng mới nhập ngũ đầu năm nay mà. Thày có nhà không em?

Hiền vẫn nhìn xuống đất:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.