BÃO THÉP - Trang 192

Tất cả lặng đi một lát rồi ồ lên:

- Hay quá đi chứ! Tiếng súng là hiệu lệnh tiến công, là tiếng gọi lên đường.
Kiểu này cậu Cân nhà ta phải được phong là nhà thơ mới đúng.

Cân xấu hổ:

- Các cậu cứ hay đùa. Thật tình tớ thấy chưa ổn lắm, nhất là câu đầu. Các
thủ trưởng có khi lại bảo thằng này mù quáng, chẳng biết đích ở đâu mà cứ
đi.

Một cậu ra vẻ hiểu biết gật gù:

- Cậu Cân nghĩ thế cũng phải! Nhưng theo tớ để thế cũng được, đúng tinh
thần “đâu có giặc là ta cứ đi” rồi còn gì nữa.

Trên nhà ban chỉ huy tiểu đoàn câu chuyện cũng rôm rả không kém. Cả đại
biểu Bộ tư lệnh, ban chỉ huy trung đoàn và đại diện các đơn vị bạn đang
cười nghiêng ngả trước câu chuyện tranh thủ thăm nhà của tiểu đoàn trưởng
Tân. Số là hôm anh em bắt đầu đi phép Tân có viết thư báo tin ngày ấy,
ngày ấy sẽ về. Nhưng thật không may, dạo ấy không quân Mỹ tăng cường
đánh phá nên cơ quan vợ anh đã đi sơ tán tận trên Vĩnh Phú. Đạp xe về đến
nhà chẳng thấy vợ con đâu, anh hỏi thăm thì biết vợ con đã đi sơ tán nên
bấm bụng ngủ lại nhà một đêm, hôm sau dậy từ sớm nhằm hướng cơ quan
vợ sơ tán mải miết đạp xe. Vì thư đến chậm nên ngay khi nhận được thư vợ
anh tức tốc gửi con rồi đáp tàu xuôi về Hà Nội để gặp chồng. Lên đến cơ
quan vợ Tân tiu nghỉu khi biết vợ đã về Hà Nội. Chả lẽ lại quay về ngay mà
cũng chẳng biết vợ mình có đợi ở Hà Nội không hay cũng lại quày quả
quay lên nên Tân quyết định ở lại chỗ sơ tán chơi với con và đợi vợ. Cũng
còn một chút may mắn là sau khi về đến nhà, biết tin Tân đã lên chỗ cơ
quan mình sơ tán ngay hôm sau vợ Tân lại đáp tàu ngược lên. Thế là hai vợ
chồng được một đêm “tâm sự”. Chính ủy Ngọc nén cơn cười hỏi Tân:

- Thế bố nó có truy lĩnh hết tiêu chuẩn năm ngày tranh thủ không?

Tân cười ngượng nghịu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.