BARACK OBAMA - HY VỌNG TÁO BẠO - Trang 245

ai cùng bà ngạc nhiên trước khả năng chịu đựng những cơn đau của chính
cơ thể hay cười vào sự ngớ ngẩn khắc nghiệt của cuộc sống khi tóc con
người bắt đầu rụng và tuyến nước bọt khô dần.

Tôi tiếp tục nghĩ về những điều này khi rời nhà thờ và đọc bài phát biểu.

Tối đó, khi trở về Chicago, tôi ngồi ở bàn ăn tối, nhìn Malia và Sasha cười
đùa, tranh cãi và dùng quả đậu tây giả vờ đấu kiếm với nhau trước khi bị
mẹ xua lên cầu thang đi tắm. Khi còn lại một mình rửa bát đĩa trong bếp, tôi
tưởng tượng cảnh hai con gái của tôi lớn lên, và tôi cảm thấy nỗi đau mà bất
cứ người bố người mẹ nào cũng phải trải qua lúc này hay lúc khác, đó là
khát khao giữ lại từng khoảnh khắc hiện diện của đứa con và không bao giờ
để chúng biến mất - muốn giữ lại mọi hành động cử chỉ, muốn khóa chặt
vĩnh viễn hình ảnh lọn tóc quăn của chúng hay cảm giác ngón tay chúng
đan qua ngón tay bạn. Tôi nghĩ đến Sasha một lần đã hỏi tôi điều gì xảy ra
khi chúng tôi chết - "Con không muốn chết bố ạ", con bé nói giản dị - tôi
ôm lấy con và bảo: "Con còn phải đi một đoạn đường rất rất dài trước khi
phải lo về chuyện đó", câu trả lời có vẻ làm con bé hài lòng. Tôi không biết
liệu có nên nói với con sự thật, rằng tôi cũng không biết chắc điều gì xảy ra
khi chúng tôi chết, cũng như tôi không thể chắc được các linh hồn cư trú ở
đâu hay cái gì tồn tại trước khi diễn ra vụ nổ BigBang

[205]

. Nhưng khi đi

lên thang gác, tôi biết tôi hy vọng điều gì - rằng theo nghĩa nào đó mẹ tôi
đang ở cùng bốn cô bé kia, có thể yêu thương chúng, tìm thấy niềm vui với
chúng.

Tôi biết rằng đêm đó khi đưa con lên giường ngủ, tôi đã chạm được chút

ít vào thiên đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.