BARACK OBAMA - HY VỌNG TÁO BẠO - Trang 247

dạ họ dành cho ông cho thấy đã có hòa giải, có sự tha thứ và phần nào vết
thương cũ đã được chữa lành.

Về nhiều mặt. việc một người từng là người đứng đầu thế giới phương

Tây và là người con của miền Nam biết rằng ông ta có một món nợ với một
nữ thợ may da đen chính là cách thể hiện sự tôn kính thích hợp nhất đối với
những gì Rosa Parks đã làm. Thực tế, ngôi nhà thờ lộng lẫy này, nhóm
những quan chức da đen dược bầu đang ngồi kia, sự giàu có rõ ràng của rất
nhiều người ở đây và sự có mặt của chính tôi trên bục với tư cách là một
thượng nghị sỹ Mỹ - tất cả đều bắt nguồn từ một ngày tháng Mười hai năm
1955 đó, khi bà Parks, với tính quyết đoán hòa nhã và lòng tự trọng điềm
tĩnh, đã từ chối nhường chiếc ghế mình đang ngồi trên xe buýt

[208]

. Khi

tôn vinh Rosa Parks, chúng ta cũng tôn vinh rất nhiều người khác nữa, đó là
hàng nghìn phụ nữ, đàn ông và trẻ em khắp miền Nam mà tên tuổi không
được ghi trong sử sách, với những câu chuyện đã bị lãng quên theo thời
gian, nhưng lòng dũng cảm và khoan dung của họ đã góp phần giải phóng
một dân tộc.

Và bây giờ, khi tôi đang ngồi nghe cựu Tổng thống và những người tiếp

sau đó phát biểu, trong đầu tôi hiện ra cảnh hoang tàn tràn ngập các bản tin
chỉ hai tháng trước đó, khi cơn bão nhiệt đới Katrina tràn qua vùng Bờ
Vịnh

[209]

và thành phố Neo Orleans

[210]

chìm trong nước. Tôi nhớ lại

hình ảnh những người mẹ trẻ còn ở tuổi vị thành niên đang than khóc và
nguyền rủa ngay trước sân vận động Superdome của thành phố, đám con
cái phờ phạc túm lấy áo mẹ, và những người phụ nữ già ngồi xe lăn, mái
đầu xơ xác vì nóng, đôi chân khô héo lộ ra dưới tấm váy bẩn thỉu. Tôi nghĩ
về bản tin đưa cảnh một thi thể cô độc được ai đó đặt cạnh tường, bất động
dưới tấm chăn mỏng; cảnh những thanh niên cởi trần, mặc độc chiếc quần
rộng lội qua làn nước đen sẫm, trên tay mang đầy đồ đạc, bất cứ thứ gì họ
lấy được từ các cửa hàng xung quanh, ánh mắt lấp loáng sự hỗn loạn.

Khi cơn bão đi qua Bờ Vịnh, tôi đang ở nước ngoài, trên đường quay về

từ chuyến công tác đến Nga. Một tuần sau tấn thảm kịch đó, tôi đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.