Chợt phát hiện, phía xa đường phố có điểm quen thuộc.
Hết thảy thoáng như giấc mộng. Dừng xe lại, trong một nhịp tim ta nhìn
thấy cánh cửa toà nhà quen thuộc.
Toàn thân máu như ngừng chảy.
Ta vốn dĩ nên chạy trốn. Tuy nhiên, ta vẫn bước chân tiến vào cửa.
Khu vườn đã qua xuân, nhiệt độ thấp khiến những bông hoa chưa kịp
khô héo đóng băng. Dưới lớp sương mang màu đỏ sậm.
Trừ điều đó ra, hết thảy đều như trước.
Rời đi trong đêm mưa, không sai biệt lắm đến giờ đã một năm.