BẤT ÁI KỶ - Trang 105

“Vì cái gì phải cắt cổ tay…Nhỏ gầy như vậy, cư nhiên lại có thể chảy

nhiều máu như vậy…Ta nghĩ đến Nhân Nhân có thể chết… Rất sợ Nhân
Nhân sẽ chết đi…” Hắn vòng chặt cánh tay, ôm ta thật chặt, bỗng nhiên
không thèm nhắc lại, chỉ yên lặng như vậy, ôm ta trong lồng ngực.

Lặng lẽ mở mắt, ánh nắng như không thực.
Rất lâu sau đó, hắn mới ngẩng đầu, gương mặt nam nhân, lại có một

chút bất đồng.

Kia có lẽ là dấu vết lớn lên. Bởi vì sao, mỗi ngày nam hài đều lớn lên,

bỗng nhiên hiểu được, bỗng nhiên thở dài.

Ta hi vọng sẽ chết đi, nhưng vẫn đang tiếp tục lớn, như bệnh độc không

thể ức chế. Ống quần dần dần ngắn, lộ ra mắt cá chân tinh tế.

“Ngươi tỉnh? Ta mang canh rong biển Nhân Nhân thích ăn, có muốn ăn

hay không?” Mạnh Đình mở hộp thức ăn.

Kỳ thật cũng không phải ta thích ăn, ngày đó ở quán ăn Nhật Bản, ta

không quen ăn sushi, liền vẫn uống canh rong biển.

Để ta tựa vào bên người hắn, cánh tay ôm ta suy yếu. Một muỗng cháo

đầy ấm áp, đút cho ta.

“Ta phải đi, Nhân Nhân.”
“Sẽ thật lâu, không trở lại thăm ngươi. Người nhà muốn ta đi học…Còn

muốn ta có bạn gái…Sau này, còn muốn kết hôn gì đó…”

“Ngày đó người giúp việc sợ hãi, nàng liền gọi điện thoại cho ba mẹ ta,

bọ họ liền quay về…”

“Bọn họ không thương ta, vì cái gì còn muốn trông nom ta…” Gương

mặt trưởng thành, vẫn ngẫu nhiên lộ ra mê mang của trẻ nhỏ.

“Ta không thể lại thích Nhân Nhân.”
Hắn buông ta ra, dựa lại gần, hôn môi ta.
Nhẹ nhàng hôn.
Mất đi động tác dữ dằn lại có vẻ ngây ngốc. Ngây ngốc giống như nụ

hôn đầu của đứa nhỏ.

Giống như ta không phải Nhân Nhân, hắn không phải Mạnh Đình.
Mà ta không hiểu được đau thương của hắn. Cũng như ta không rõ,

phẫn nộ của hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.