Bỗng nhiên nhẹ nhàng nâng mặt của ta, hắn đứng lên, dựa vào ánh răng
rơi qua khe hở từ trên xuống dưới nhìn ta chăm chú. Hắn nhìn chăm chú
như nước biển vậy , đem ta bao phủ, bỗng nhiên làm ta quên đi ưu thương.
Bỗng nhiên làm ta quên, trong mộng hay là ngoài mộng. Ta như trong
mộng ngẩng mặt, chờ đợi nụ hôn của hắn.
Môi hắn khô ráo, mềm mại, hôn mặt, hôn mắt của ta. Ta như mất đi tri
giác, mặc hắn hôn thật sâu.
“Là ngươi sao… Mạnh Đình?” Ở trong lòng hắn lén lút hỏi.
“Ta tìm ngươi lâu như vậy, Nhân Nhân, cũng sắp tuyệt vọng, Nhân
Nhân.”
Hắn lại ôm ta trong lòng một lần nữa.
Ta chính mình trầm mê như ảo giác. Ngực hắn ấm áp như vậy, bỗng sợ
hãi chỉ là ảo giác.
“…Mạnh Đình, đau quá…”
“Làm sao đau?”
Ta rốt cục không nhịn được rên rỉ ra tiếng, đẩy hắn ra, không ngờ nôn ra
một ngụm máu.
Mạnh Đình mở ngón tay nắm chặt của ta.
“Nhân Nhân đừng sợ, ta mang ngươi đi.” Hắn dùng khăn tay lau máu
trong tay ta, cởi áo khoác của mình khoác lên người ta.
Hắn đem tay của ta đặt trong lòng bàn tay hắn.
Cánh cửa phòng nhỏ cũng không đóng lại. Mạnh Đình cứ như vậy đem
ta đi.
Ở ghế ngồi phía sau xe yên lặng gối lên đùi Mạnh Đình, xe xóc nảy làm
dạ dày một trận đau một trận hoãn, ta cũng thanh tỉnh một trận hôn mê một
trận. Dọc theo đường đi Mạnh Đình gắt gao nắm tay của ta, không nói gì.
Tất cả giống như một giấc mộng.
Cũng đã phân biệt không rõ, đây là mộng bắt đầu, hay là mộng kết thúc.
“Tuy rằng tình huống xuất huyết không nghiêm trọng, nhưng dạ dày bị
loét nghiêm trọng.
Bất quá thân thể bệnh nhân quá mức suy yếu, còn bị thiếu dinh dưỡng,
cho nên, tạm thời không thể giải phẫu.”