Ta lặng lẽ bỏ tiền vào túi, mặc quần trở lại. Quan hệ này đã kéo dài gần
một học kỳ.
Về đến nhà, đã là 12 giờ đêm. Ta cố gắng mở cửa nhẹ nhàng, đặt túi
xách bên cửa, đổi giày.
Dưỡng mẫu (mẹ của Nhân Nhân, ta để nguyên bản là dưỡng mẫu,
không muốn đổi thành mẹ/mẫu thân) quấn khăn tắm trên đầu, bước ra từ
phòng tắm, ta bẽn lẽn gọi: “Mụ mụ.”
Nàng lãnh đạm nhìn ta một cái, “Ngươi về rồi, vào bếp rửa bát đi. Còn
có, phòng tắm cũng cần phải chà tốt, giá giày thuận tiện thì lau một lần.
Mấy ngày trời mưa, thật phiền muốn chết. Ngươi nhẹ nhàng một chút, đừng
đánh thức ca ca muội muội.”
“Ân.” Ta đáp, nhanh chóng lấy số tiền vừa nhận được, còn có Mạnh
Đình cấp ta ba trăm khối tiền, liền giao cho nàng. “Là… số tiền nhận được
tuần này.”
Nàng cũng không nhìn, liền tiếp lấy tiền, đi trở về phòng.
Đã quá muộn để thay đồng phục ẩm ướt, ta đi chân trần vào bếp, lúc tối
vốn không có thời gia để ăn, hi vọng có thể tìm thấy một chút thức ăn thừa
cho vào bụng.
Cái gì cũng không tìm được. Những thứ trong tủ lạnh, ta nhìn một cái
cũng không dám đụng. Thật sự rất đói, lật mở nắp thùng rác, quả nhiên thức
ăn thừa cũng bị ném sạch.
Thực sự đói và mệt mỏi, phía sau ẩn ẩn đau, chỉ muốn nằm dài không
nhúc nhích ở trên giường ngủ một cái.
Rửa bát và chà phòng tắm. Ta quỳ trên mặt đất lau giày, cư nhiên không
cẩn thận ngủ gật, giày trên tay “ba” một tiếng rơi xuống sàn nhà. Ta giật
mình tỉnh dậy.
Cửa phòng mở ra, ca ca mặc áo ngủ đi ra, một cước đá lên người ta.
Ta không dám khóc gọi, chỉ sụt sịt vài cái. Ca ca bị đánh thức không hết
giận mà đánh, một cước, hai cước, không cẩn thận đem cả kệ giày đá lăn.
Phòng dưỡng mẫu cũng mở cửa, thấy ca ca đánh ta, “hơn nửa đêm, náo
cái gì? Tiểu Nhân, không phải đã nói đừng đánh thức ca ca.”