BẤT ÁI KỶ - Trang 34

tiến vào thật sâu. Tê liệt đau đớn làm cả người ta mềm nhũn, thật đau đớn…
Mạnh Đình quả thật, đã không còn thương ta.

Đau như thế, rất đau. Hai tay Mạnh Đình kiềm trứ ta, hung hăng chuyển

động, tựa như ngọn lửa được đốt cháy, thiêu đốt trừng phạt ta. Hắn tiến vào
thật sâu, xuyên thấu, không gì ngăn lại được.

Trước đây Mạnh Đình thích sở hữu, hắn thích toàn thân ta thu người lại,

để hắn ôm vào, sau đó từ từ hành hạ. Hắn vui vẻ cắn lỗ tai ta, cắn mạnh một
cái, để cho ta lập tức thét chói tai. Hắn thích nơi đó, mặc hắn lấy tay đùa
bỡn, “Thật đẹp, Nhân Nhân ở đây, không bẩn chút nào.” Cố ý nói như vậy,
sau đó nhìn ta đỏ mặt mà cười to.

Nhưng bây giờ, chỉ có Mạnh Đình thô bạo. Phân thân hắn như thanh sắt

nóng đỏ, một cái một cái đâm ta trong bóng tối. “Đau… Mạnh Đình… đau
quá…đau quá a…” Ta thấp giọng khóc thút thít, nằm ở sô pha không nhịn
được ho khan.

Mạnh Đình như có như không cảm nhận được ta chảy máu, không nghe

tiếng cầu khẩn của ta, vẫn giữ chặt ta, một dạng vô tình, không ngừng thoả
mãn ham muốn bên trong cơ thể ta.

Ta khóc bên dưới hắn tránh đi, đè xuống nỗi đau mà kéo quần lên, hai

chân không biết vì đau đớn hay sợ hãi, vẫn run rẩy không thôi.

Mạnh Đình lật người ngủ thật say, mi vẫn nhíu lại chặt chẽ.
Ta lặng lẽ lau nước mắt, dọn dẹp thuỷ tinh vỡ trên sàn, cắn răng đứng

lên, lại thấy Thư Dương khoanh tay dựa ở cửa, trên gương mặt là khinh bỉ
cùng tức tối.

Ta một thân đều là mồ hôi lạnh, bị hắn nhìn liền cúi đầu, nhất thời sợ

hãi vô cùng: “Xin thứ lỗi…”

Nhìn Thư Dương đi tới, giơ tay đánh một bạt tai vào mặt ta. Ta ngã

xuống đất, đau đến muốn ngất đi, mảnh thuỷ tinh cắt phải người ta.

“Cút!” Thư Dương thấp thanh rống giận.
Ta cố gắng đứng dậy, ý thức cuối cùng tìm đường rời khỏi phòng khách,

đáy lòng một mảnh tuyệt vọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.