không thể nào sống được. Nhưng là, muốn tìm một công việc, đi đâu để
tìm, ta thật không biết.
Từ buổi sáng đi dạo đến tối, thấy một cửa hàng để bảng hiệu tuyển
người làm, ta liền vào hỏi. Vậy mà không ai chịu chứa chấp một học sinh
trung học đệ nhị cấp lang thang.
Cuối cùng, thấy một quầy rượu tuyển người, ta lấy hết dũng khí đẩy
cửa.
Bóng tối âm thầm cùng thanh âm ồn ào khiến ta giật mình, có người ở
cửa vấn ta: “Người bạn nhỏ, ngươi muốn uống rượu?”
Ta lắc đầu, “ta…ta là đến xin việc.”
Người nọ mỉm cười nhả một điếu thuốc, lấy tay nâng cằm ta, nheo mắt
nhìn xuống: “Ngươi bao nhiêu tuổi? Chúng ta ở đây không muốn tiểu hài
tử.”
“Ta mười bảy tuổi.” Ta ngây ngốc đáp, quên tránh cái tay không an
phận của hắn.
“Đệ đệ hảo ngoan, thật đẹp.” Hắn đặt tay lên vai ta, đẩy ta đến trước
mặt một nam nhân khác.
Hắn mở đèn quầy bar, nhìn, đưa tay vén tóc trên trán ta, vừa hỏi ta:
“Ngươi nghĩ làm cái gì?”
“Phục vụ bàn, ta có thể không?”
Hắn chợt chú ý cái gì, kéo cổ tay ta qua xem, trên cổ tay bị kéo mạnh để
lại dấu, ngẩng đầu đối ta thuyết: “Làm phục vụ thì thật đáng tiếc đi, cùng ta
đến đây.”
Bị đưa vào một gian phòng bên trong, ta bất an đứng giữa phòng, động
phục đã nhăn nheo, dáng vẻ nhất định cực kỳ xấu hổ. Đại khái đợi mười
phút đồng hồ, một vài nam nhân tiến vào, ánh sáng mờ tối, nhưng cả đám
người đều mang kính râm.
Chẳng qua là hỏi ta một số vấn đề đơn giản, trong đó một người đi đến
bên cạnh ta, “nếu như ngươi nguyện ý, sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”
“Muốn ta làm cái gì, ta… có thể sao?” Ta có chút mê hoặc.
“Đóng phim,— loại kia nam nhân với nam nhân, rất đơn giản. Giống
như điều kiện của ngươi, ta đảm bảo ngươi rất nhanh sẽ nổi tiếng.” Nam