BẤT ÁI KỶ - Trang 87

“Nói xem, Mạnh đại thiếu trên giường có gì thú vị? Hắn bao ngươi bao

lâu? Ngươi ở chỗ nào đến? Áp điếm? (ý chỉ mấy cái ổ m** d**)

Lục tam mang theo ý cười hỏi này nọ. Ta không mở miệng, liền lại bị

đánh.

Thẳng đến có người đứng ra, “Tam thiếu gia, chỉ sợ thời gian không còn

nhiều…” Là người cầm camera kia.Lục tam liền bảo thủ hạ dừng tay, cúi
người thay ta lau đi vết máu bên khoé miệng. “Mạnh Đình không phải sau
khi ngoạn đủ, đem ngươi đá đi sao? Ngươi cần gì phải ngốc như vậy. Số
tiền này cũng đủ cho Nhân Nhần quỳ cọ sàn nhà mấy chục ngày nga.”

Đem ngón cái dính máu chùi lên đồng phục của ta, Lục tam ngồi thẳng,

giày ở trước mặt ta gõ xuống sàn vài cái, giống như đang lo lắng cái gì. Sau
đó nhẹ nhàng bâng quơ phun ra một câu: “Cởi áo quần của hắn.”

Vô luận ta giãy dụa như thế nào, vẫn bị bọn hắn chụp được ảnh trần

truồng. Lục tam đem mấy xấp tiền mặt cùng quần áo ném cho ta: “Xong
việc, ta nhất định hảo hảo cảm tạ Nhân Nhân.”

Ta nhìn thấy gương mặt quen thuộc, là nam hài Mạnh Đình từng mang

về tiểu biệt thự.

Không ai hỏi ta vết thương trên mặt từ đâu mà đến. Người Lục gia đối

nhau lạnh lùng vô lễ, ngay cả hạ nhân cũng giống nhau lãnh đạm im miệng
không nói.

Ta không thể không dùng băng trong suốt tạm dán áo đồng phục bị xé

rách, tiếp tục làm việc.

Nhưng trong lòng vẫn sợ hãi, cả ngày chân tay đều lạnh như băng.
Thừa dịp những người khác đang ăn trưa, ta lặng lẽ tiến đến thư phòng,

gọi số Mạnh Đình.

“Lục Tứ?” Bên kia truyền đến thanh âm của hắn, không biết vì sao, ta

liền

“Mạnh Đình, là ta…”
“Nhân Nhân?” Ngữ khí hắn nhất thời cứng rắn.
“Mạnh Đình, có một việc… Xin hãy nghe ta nói hết…” Ta cứng giọng

ức nghẹn, chính là lời còn chưa dứt, điện thoại kia đã cắt đứt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.