BẤT ÁI KỶ - Trang 89

Chương 22

(Quá khứ)

Có người bật đèn trong phòng lên.
“Còn sống đi?” Mũi giày đá đá ta, lật người ta lại. “Nga, còn có thể kêu

thôi.” Đỗ Cơ cởi trói hai tay ta, ác ý kéo dài, trên lưng vết thương quá nặng,
đau như vậy.

“Chính là trúng vài cú dây lưng mà thôi. Mạnh Đình, Nhân Nhân của

ngươi đã phát sốt đâu.”

Cổ tay bị cởi khai trói buộc, cứng đã lâu, mới thoáng khôi phục tri giác.

Cúi đầu nhìn xuống giày Mạnh Đình, thân thể còn một chút một chút nhớ rõ
cú đá đến đau đớn, ta không khỏi lùi bước, lui đến góc tường.

Mạnh Đình kéo rèm cửa dày ra, kéo ta, lòng bàn tay nhẹ nhàng ép lên

trán ta.

Không tự kiềm chế được mà khóc, ta cả người run rẩy.
Sau khi bị đối đãi thô bạo, sau lưng vết thương đã chồng chất nhưng

vẫn bị trở mình ngã vào thảm, cố ý không sử dụng trơn tề mà sáp nhập, đau
đớn như vậy làm ta không rét mà run.

“Không cần đánh ta…” Mạnh Đình chưa từng để ý đền cầu xin tha thứ

của ta.

Bị hắn mang đến sô pha, hắn đem áo khoác cứng rắn bao lấy ta, ly nước

ấm ấn ở bên môi. Hắn xem qua vết thương của ta: “Đau không?”

“…Đau.”
“Đau là được rồi.” Lấy khăn tay lau máu trên mặt cho ta, “Biết nói sợ

đau, cũng đừng lại chọc ta sinh khí, Nhân Nhân.”

Đem khăn tay nhàu nhĩ, cũng máu hoà thành một đoàn. Miệng vết

thương một lần nữa vỡ ra, có hương vị máu tươi.

Băng cầm máu vẫn không thể cầm được máu, Mạnh Đình trên tay

nhiễm huyết, đối bác sĩ đến rồi nói: “Không cần dùng thuốc gây mê.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.