Chương 10: Lúng túng lúc sáng sớm
Trong lúc mơ mơ màng màng Lâm Lệ cảm giác bên cạnh mình
hình như có một cái lò sưởi ấm tự nhiên, tản ra nhiệt độ mê người,
nhiệt độ mê người kia khiến người ta không tự chủ muốn dựa gần
vào, ôm ấp lấy, muốn nhiều hơn.
Chậm rãi giật giật mí mắt, từ từ mở ra, ánh nắng sáng sớm
xuyên thấu qua cũng rèm cửa sổ trong suốt chưa được kéo ra, chiếu
sáng cả gian phòng, mà độ sáng lúc này đối với một người từ trong
bóng tối tỉnh lại mà nói có chút chói mắt, Lâm Lệ vô thức nhắm mắt
lại lần nữa, đầu chà chà lò sưởi ấm áp bên cạnh, tay ôm chặt nó hơn.
Đã có bao lâu không có một đêm ngủ tới hừng sáng như vậy?
Giống như thật rất lâu, lâu đến Lâm Lệ đã sớm quên mất cái loại
cảm giác thoải mái ngủ một đêm tới hừng sáng là thế nào.
Hình như là từ lúc An Nhiên nói cho cô biết Trình Tường bắt
đầu nói dối, cô hình như chưa từng ngủ sâu giấc, cả đêm luôn gặp
phải đủ loại giấc mơ khác nhau, mà những cảnh trong mơ luôn dày
vò cô không thể ngủ yên.
Hồi đó cô không ngừng mơ thấy Trình Tường ôm người đàn
bà kia cười rất vui vẻ, mà mình bị lãng quên ở một bên, đối với bọn
họ mà nói hình như chỉ là không khí, vĩnh viễn không nhìn thấy cô,
cô không tỉnh, nhưng mà không biết bao lần rơi lệ trong mơ, bởi vì
hôm sau tỉnh dậy vỏ gối luôn ẩm ướt, cô luôn muốn lừa gạt mình
rằng có thể tiếp tục, nhưng mà sự thật lại làm cho cô không lừa được
người khác nữa, lại càng không thể lừa được chính mình, cuối cùng
trong hôn lễ của bọn họ Trình Tường đã làm trò bỏ cô chạy đi trước
mặt mọi người.
Sau hôn lễ, cô không hề mơ về họ nữa, nhưng mà hàng đêm
luôn có một thanh âm xuất hiện trong mộng hỏi cô vì sao lại không
cần nó, nói nó thật đáng thương, lạnh quá, nhớ mẹ quá. Một đoạn
thời gian rất dài cô luôn tỉnh lại lúc nửa đêm, sau đó cầm lấy phim
siêu âm nhìn ngồi ở đầu giường ôm đầu gối lẳng lặng khóc.
Rồi sau ba lại ngã bệnh, rút cạn sinh lực và tinh thần của cô,
mặc dù bớt suy nghĩ về Trình Tường cùng đứa bé, nhưng mà vì lo