nhìn bọn họ. Mà ngược lại bạn nhỏ Chu Gia Bân lại mặt không có
biểu cảm gì nhìn cô bé.
Lâm Lệ khom nửa người xuống, tiến tới bên tai thằng bé nói:
“tiểu Bân! Giới thiệu bạn học của con cho chúng ta a”.
Bạn nhỏ Chu Gia Bân chỉ nhíu mày như đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng mà trong lúc anh bạn nhỏ này còn đang suy tư chưa
biết giới thiệu thế nào, thì cô bé kia đã hắng giọng nói: “cô à, con tên
là Y Y, không phải là Y trong y phục quần áo, là y trong lưu luyến
không rời nha!”. Giọng nói non nớt cộng thêm biểu cảm nhấn mạnh,
cả người dễ thương cực kì.
Phía sau mẹ của Y Y cũng đi đến phía bọn họ, cười gật đầu với
Lâm Lệ và Chu Hàn, yêu thương sờ đầu con nói: “Y Y nhà chúng tôi
nhất định muốn tới nói chuyện với chú siêu nhân đó”. Mà chú siêu
nhân trong miệng cô ấy không phải ai khác, mà chính là Chu Hàn.
Lâm Lệ nhíu mày, buồn cười nhìn Chu Hàn một cái, chỉ thấy
chân mày anh nhướng lên, khuôn mặt ngăm đen trở lên hồng hồng
không hề rõ rệt, thấy vậy Lâm Lệ không khỏi muốn cười.
Mà lúc mấy người lớn đang nói chuyện với nhau, co bé búp bê
giãy khỏi tay của mẹ, tiến tới bên bạn nhỏ Chu Gia Bân, nhỏ giọng
nói bên tai nó: “Chu Gia Bân, ba bạn thật giỏi! Giỏi như siêu nhân!”
Tuy là không thích người lạ đến gần, nhưng xét lời cô bé nói,
bạn nhỏ Chu Gia Bân cũng không đẩy ra, ngược lại khóe miệng
gương lên nụ cười đẹp mắt, ngửa đầu nhìn ba mình, vô cùng tự hào
nói: “ba mình là giỏi nhất trên đời!”.
Đại hội thể dục thể thao của nhà trẻ bắt đầu lúc một rưỡi, đầu
tiên tất cả học sinh cùng phụ huynh đến sân tập nghe hiệu trưởng
phát biểu, thật ra thì cũng không có cái gì để nói, chẳng qua là ý
nghĩa cùng mục đích của đại hội thể dục thể thao lần này.
Hai giờ, các hạng mục tranh tài bắt đầu, dù sao cũng là trẻ con,
nói là đại hội thể dục thể thao thật ra chỉ là khái quát mấy trò chơi nô
đùa, một đám trẻ con chơi đùa bất diệc nhạc hồ (không biết trời đất
là gì).
Lâm Lệ ngồi ở vị trí trên khán đài, nhìn một đám con trẻ chạy
chạy trên sân, nhìn đứa chạy nhanh hơn còn dừng lại xem phía sau