BẤT ÁI THÀNH HÔN - Trang 108

Động tác trên tay dừng lại, Chu Hàn quay đầu, nhìn người

đang uốn trong chăn gần như cuộn thành một khối, khóe miệng

vung lên vẻ cười lạnh nói: “cô không hề sao? Chẳng lẽ không phải vì

hồi đó không giữ được đứa bé mà cô đang sám hối sao? Bởi vì cảm

thấy là trách nhiệm của mình, cho nên bắt đầu trừng phạt mình,

thậm chí trong tiềm thức cảm giác mình sống chính là một sai lầm

tội lỗi, cho nên cô bắt đầu hà khắc đối với chính mình, hà khắc đối

với dạ dày của mình, thật ra thì cô căn bản không phải là không thể

ăn, mà là cô không muốn, cô cảm thấy bản thân mình khỏe mạnh

vui vẻ sống qua ngày là một tội lỗi, chỉ có dày vò mình, dằn vặt

mình như bây giờ, cô mới cảm thấy trong lòng thoải mái một chút,

bởi vì cô căn bản là đang muốn chuộc tội.”

Lời của Chu Hàn đi vào giống như kiếm đâm vào trái tim của

Lâm Lệ, cái loại đau này không khác gì nỗi đau lăng trì, đau làm cho

người ta có chút không thở nổi, dưới chăn Lâm Lệ ôm chặt mình,

miệng chỉ không ngừng lẩm bẩm nói: “tôi không có, tôi không có…”

Có đôi khi có người phát hiện bí mật trong lòng mình, một câu

nói toạc ra, cái loại đau đớn khi chuyện thực bị vạch trần này luốn

khiến người ta không thể tiếp nhận được, cho dù biết tất cả những gì

người khác nói đều là sự thật, cũng liều chết muốn phủ nhận, cứ

như là không thừa nhận thì sẽ an toàn, sẽ không đau nữa, nhưng mà

vết thương vẫn còn đó, vẫn còn đang rỉ máu, sao có thể không đau.

“Có hay không chỉ có trong lòng cô rõ ràng, làm như thế nào

cũng là do cô lựa chọn người khác cũng không can thiệp được,

nhưng mà cô làm như vậy đến tột cùng có đáng giá hay không, cô

làm như vậy những người yêu cô sẽ không đau lòng sao, cô làm như

vậy sẽ khiến cho họ thất vọng! Cô như vậy….. “

“Đừng nói nữa” Lâm Lệ cắt đứt lời của anh, hàm răng cắn chặt,

không để cho mình khóc lên, thanh âm từ trong kẽ răng nặn đi ra,

nói: “Tôi mệt mỏi, buồn ngủ rồi, mời đi ra ngoài”

Chu Hàn nhìn người đang run rẩy trên giường kia, nhìn hồi

lâu, cuối cùng không nói gì thêm nữa, xoay người rời phòng.

Sau khi cửa phòng bị đóng lại, núp ở trong chăn, Lâm Lệ che

tay rốt cục khóc lên, nước mắt bị kiềm nén rất lâu rốt cuộc tuôn ra,

nước mắt theo khóe mắt làm ướt vỏ gối, đó là bởi vì trong lòng quá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.