Phơi cái giẻ lau đã được giặt sạch sẽ lên, Lâm Lệ không nhìn
anh ta một cái, thầm mang theo khuôn mặt nóng rang, xoay người
về phòng mình.
Chu Hàn cầm cái cốc, quay đầu nhìn bóng dáng cô bước nhanh
vào trong phòng, tốc độ kia làm cho người ta có cảm giác cô là đang
bỏ chạy trở về.
Lâm Lệ ôm chân ở trên giường một lúc lâu, hôm nay không
biết xảy ra chuyện gì, bụng không ngừng réo gọi một cách bất
thường, ý nếu cô không cho nó đồ ăn thì sẽ không để cho cô đi ngủ.
Lâm Lệ vuốt cái bụng lép kẹp, khóe miệng cười khổ lẩm bẩm tự nói:
“làm ơn mi đừng kêu nữa, dù sao mi cũng ăn không được bao
nhiêu, có ăn hay không cũng đâu có khác nhau”.
Giống như thật sự cố tình muốn làm trái ý cô, âm thanh ùng ục
không hề ngừng mà ngược lại còn to hơn. Lâm Lệ chôn đầu ở giữa
hai gối, một lúc lâu, cuối cùng xoa bụng, nhận mệnh, mở cửa đi ra
ngoài.
Ngoài cửa, đèn còn sáng, bản năng cho là lúc Chu Hàn lúc đi
đã quên tắt đèn, đi về phía phòng bếp, dừng lại trước cửa phòng ăn,
ngoài ý muốn nhìn Chu Hàn đang ngồi uống cà phê trên bàn ăn
cơm.
Chu Hàn nhìn cô, chậm rãi mở miệng, mặt không chút thay đổi
nói: “nếu như năm phút nữa cô còn không ra, tôi liền chuẩn bị đổ cái
bát này đi”.
Nghe vậy, lúc này Lâm Lệ mới chú ý tới vị trí bên tay phải anh
ta, đang bày một cái bát, trong đó có, ừ, mỳ nấu trứng, hình như là
hơi trương rồi, phần lớn nước đã bị mỳ hút hết, bát mì hơi khô, nhìn
hình thức không tính là đẹp lắm.
“Anh…” Lâm Lệ nhìn anh ta, lại nhìn bát mỳ trên bàn một
chút, nhất thời không biết rõ đây là ý gì.
Chu Hàn lại nhấp một hớp cà phê, mở miệng nói: “ngồi đi,
không phải là đói bụng sao?” Rõ ràng là câu nghi vấn, anh ta nói còn
hiển nhiên hơn so với câu trần thuật.
“Tôi…..” Lâm Lệ mở miệng, rồi lại không biết có thể nói cái gì.
Nhìn cô một cái, Chu Hàn không nói thêm gì nữa đứng dậy,
bưng cà phê trên bàn đi thẳng về hướng thư phòng.