BẤT ÁI THÀNH HÔN - Trang 187

một tay đẩy Chu Hàn ra, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm, ánh mắt
kia cơ hồ sắc bén như muốn ăn thịt người.

Chu Hàn lui về sau hai bước mới đứng vững, nhìn cô, nụ cười

nơi khóe miệng so với trước càng sâu hơn vài phần, nói: “Tôi chỉ
muốn nói cho cô biết, cái gì mới gọi là lưu manh, cái gì mới coi là vô
sỉ hạ lưu không biết xấu hổ.”

Lâm Lệ nhìn chằm chằm anh, một lúc lâu sau , nước mắt không

báo động trước trực tiếp từ trong hốc mắt chảy xuống.

Nước mắt của cô khiến cho Chu Hàn không khỏi sửng sốt, ý

thức được việc mình mới vừa làm đúng là có chút quá đáng, do dự
mở miệng nghĩ muốn giải thích , “Này, cô…” Mở miệng xong mới
thấy mình không biết nên nói gì.

Lâm Lệ đưa tay đi lau nước mắt trên mặt, nhưng lau làm sao

cũng không xong, trong lòng không khỏi cảm thấy ủy khuất, giờ
phút này cô tựa hồ cũng trở nên đặc biệt yếu ớt.

Chu Hàn không biết lúc này nên làm gì, nhưng cứ đứng nhìn

cô khóc cũng không phải là biện pháp, bèn đi lên phía trước, đưa tay
muốn lau đi nước mắt trên mặt cô, lại bị cô chặn ngang đẩy ra.

Ánh mắt oán hận trừng mắt liếc Chu Hàn một cái, có chút trẻ

con đưa thay sờ sờ khóe miệng, sau đó lại hướng về phía anh ta oán
hận mắng một câu, “Khốn kiếp!” Sau đó quay đầu trực tiếp đi ra
khỏi thư phòng.

Chu Hàn sững sờ tại chỗ một lúc lâu, sau đó có chút khống chế

không được cười ra tiếng, đưa thay sờ sờ môi của mình, cười lắc
đầu, lúc này mới xoay người trở lại ghế xoay phía sau bàn đọc sách.

Thời điểm đưa tay lấy văn kiện trên bàn, liếc thấy mới vừa rồi

cô đưa cà phê vào, tách cà phê còn lượn lờ khói trắng, trong không
khí có mùi thơm nhàn nhạt của cà phê.

Đưa tay đem cái chén bưng quá, đặt ở khóe miệng nhẹ nhàng

uống một hớp, bởi vì để một lúc lâu nên hiện tại nhiệt độ vừa phải,
chỉ là cà phê vốn có vị đắng hiện tại uống nó lại có cảm giác ngọt
ngào nhàn nhạt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.