loại thư ký gà mờ, chỉ có thể xử lý một ít giấy tờ đơn giản, sửa sang
lại một chút tài liệu, những giấy tờ có dính chút ngoại ngữ thì cô bó
tay, cái vốn tiếng Anh sứt sẹo của cô phải qua mấy lần thi lại mới
miễn cưỡng qua được mấy năm đại học.
Nghe vậy Chu Hàn mới có điểm hài lòng gật gật đầu: “Biết là
được rồi”. Thấy cô không có ý muốn lại gần, anh hơi nhăn mày nhìn
cô: “Còn đứng đó làm gì vậy, qua đây ăn sáng”
“Buối sáng tôi không muốn ăn, tôi muốn đến công ty sớm một
chút xem qua công việc ngày hôm nay ra sao”. Lâm Lệ nói xong
quay người định đi.
“Đứng lại đã!” Phía sau Chu Hàn gọi cô lại: “Ăn sáng xong rồi
đi!” Giọng điệu cứng rắn, làm người ta không dám khước từ.
Lâm Lệ vẻ mặt đau khổ, buồn bực chà chà chân, để túi xách
vào một bên tủ, không chút tình nguyện đi vào phòng ăn, mặt mày
nhíu chặt, như thể có cái gì đâm vào huyệt thái dương, đầu càng lúc
càng đau.
Nhìn vẻ mặt cô buồn bã tới cực điểm, miệng Chu Hàn mới
chậm rãi gợi lên ý cười, tâm tình không hiểu sao có chút vui vẻ, thấy
cô kéo cái ghế tựa ngồi xuống trước mặt anh, lúc này mới đem chiếc
chén chứa cái thứ nước đen đen kia đặt xuống trước mắt cô: “Uống
chút trà giải rượu đi, uống xong người sẽ thoải mái hơn đấy.”
Lâm Lệ nhìn chén trà giải rượu đen tuyền trước mặt, lại ngẩng
đầu nhìn Chu Hàn, có chút không tự nhiên nhẹ giọng nói: “Cảm
ơn”, rồi bưng chén trà lên uống.
Chu Hàn nhìn cô, không nói chuyện, lúc này mới xoay người
vào nhà bếp mang bữa sáng của anh đi ra, trên tay còn mang theo
một cốc sữa.
Trà giải rượu có hương vị là lạ, mùi cũng có chút khó chịu
nhưng Lâm Lệ vẫn một hơi uống hết, vì say rượu mà đầu cô đau
buốt cực kỳ, cô mong trà giải rượu này có tác dụng thần kỳ đúng
như lời mẹ Chu nói. Để cái chén không sang một bên, Lâm Lệ đón
cốc sữa Chu hàn đưa tới, lại nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn”