Thằng bé nhìn, nhìn một lúc lâu, giống như là xác định cô nó
thật, lúc này mới nặng nề gật đầu, trên mặt cũng nở nụ cười hiếm
thấy.
Thấy nó cười, Lâm Lệ cũng cười, đưa tay lau sạch sẽ mặt nó.
ở trong nhà Lâm Lệ đang lau nước mắt cho đứa bé thì đột
nhiên tiếng mẹ Chu vang lên từ ngoài cửa.
“A hàn, con đứng ở cửa làm gì? !”
Nghe vậy, bên trong nhà Lâm Lệ và thằng bé cùng nhau quay
đầu lại, chỉ thấy Chu Hàn đã quay lại từ lúc nào, lúc này đang cầm
chìa khóa đứng trước cửa, trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng nặng nề.
Khi Lâm Lệ còn chưa kịp phản ứng, thằng bé trong lòng liền
nhảy xuống ghế sô pha, chạy tới cửa, đến khi cách cửa khoảng ba
mét thì đột nhiên dừng lại, tay này nắm tay kia, đôi mắt đen nhánh
lóe sáng, nhìn chằm chằm Chu Hàn, sau đó dùng giọng nói nhỏ đến
nỗi khó có thể nghe thấy gọi một tiếng: “ba.”
Nó gọi rất nhỏ, giọng điệu rất nhẹ, nhưng mà vì cả căn nhà quá
yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cái kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy,
cho nên giọng nói vốn không lớn của Tiểu Bân lúc này đặc biệt rõ
ràng.
Lâm Lệ nhìn chằm chằm Chu Hàn, tâm tình không khỏi đột
nhiên căng thẳng, hỏi cô vì sao, cô cũng không biết nguyên nhân.
Chu Hàn nhìn chằm chằm đứa trẻ đứng cách mình không xa,
tay cầm chìa khóa xe không hỏi chặt thêm.
Thằng bé đứng đó, mãi chưa thấy được đáp lại, bước chân vô
thức lùi về sau, mẹ Chu đứng bên cạnh Chu Hàn thấy thế, bỏ đồ bên
tay trái sang tay phải, đưa tay đẩy Chu hàn, ý bảo anh nhanh bước
lên.
Chu Hàn quay đầu liếc nhìn mẹ mình, lại bị ánh mắt rét lạnh
của mẹ Chu trừng trở lại, cái tay đặt trên lưng anh dùng lực mạnh
một cái, mặc dù không nhìn, nhưng Chu Hàn biết sau lưng mình
nhất định là thâm tím rồi.
Chu Hàn không tiếng động than nhẹ, cuối cùng thả chìa khóa
cầm trong tay lên trên cái tủ bên cạnh, đi về phía thằng bé.