BẤT ÁI THÀNH HÔN - Trang 374

như chẳng cần chút giúp đỡ của người khác, tự mình thành thạo
thực hiện, mà Lâm Lệ chỉ có mỗi việc giúp nó sửa lại chăn sau khi nó
ngủ với tắt đèn.

Mắt nhìn về phía thư phòng, Lâm Lệ nâng bước đi về phía đó.
Nâng tay gõ cửa thư phòng, thấy Chu Hàn ngồi trong phòng

ngẩng đầu lên, lúc này Lâm Lệ mới đi vào, tiện tay đóng cửa.

Chu Hàn một lần nữa thu hồi tầm mắt, nhìn vào tài liệu trong

tay.

“Mẹ lo cho ba, lúc chiều sau khi dẫn Tiểu Bân đi bệnh viện

khám thấy không có gì nghiêm trọng, nên đã trở về.” Lâm Lệ chậm
rãi nói.

Chu Hàn không ngẩng đầu, chỉ nhẹ giọng đáp: “Ừ.”
“Hồi sáng, Tiểu Bân không thấy anh, do bệnh mà cả người trở

nên có chút yếu ớt, em lấy danh nghĩa của anh, bảo với nó, đợi sau
khi nó hết bệnh, anh sẽ dẫn nó đi viện hải dương học.” Lâm Lệ nhìn
anh, cẩn thận quan sát biến hóa trên khuôn mặt anh.

Chu Hàn trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng gật gật đầu: “Anh

biết rồi.”

Lâm Lệ không hiểu “biết rồi” của anh là biết cái gì, nhưng cũng

hiểu trong lòng anh đã có quyết định, người ngoài như cô không
nên nói thêm cái gì, chỉ nhìn anh, nói: “Nếu không cần gấp thì đừng
thức quá khuya, nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Nói xong liền trực tiếp
rời khỏi phòng.

Cánh cửa mở ra rồi lại đóng, Chu Hàn buông tài liệu trong tay

xuống, có chút mỏi mệt dựa người ra sau, đưa tay xoa xoa đôi mi có
chút đau nhức.

Ngồi như vậy hồi lâu, Chu Hàn mới chậm rãi ngồi dậy, vươn

tay mở cái ngăn kéo cuối cùng ở bên phải cái bàn, nhấc một chồng
tài liệu lên, rồi lại lấy cái gì đó đặt ở dưới đó nữa.

Đó là một cái hộp vuông dài bảy tấc, bên trong khuôn là những

tấm ảnh chụp Tiểu Bân khi nó bốn tuổi, lúc anh dẫn nó đi chơi ở
Disneyland, lúc ấy nó cười rất vui vẻ, nụ cười trên mặt thật rực rỡ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.