BẤT ÁI THÀNH HÔN - Trang 388

Lâm Lệ sờ sờ đầu của nó, khóe miệng tận lực hé ra nụ cười,

chẳng qua là nụ cười khổ sở có chút khó coi.

“Dì à.” Tiểu tử nhẹ nhàng gọi cô.
Lâm Lệ nhẹ giọng “Ừ, sao thế?”
Thằng bé nhìn cô có chút ngây thơ hỏi: “Hai ngày này tại sao

không để cho con tới trường học?”

“Trường học hai ngày này nghỉ, cho nên không cần đi học.” Lý

do như vậy, chính Lâm Lệ cũng cảm thấy vớ vẩn, nhưng bây giờ
không nghĩ được lý do gì tốt hơn để nói cho nó, nó còn nhỏ như vậy,
ngây thơ hồn nhiên như vậy, cô thật không muốn nhìn nó phải đau
lòng, nhất là nó lại nhạy cảm và trưởng thành sớm như thế.

“Là thật sao?” Thằng bé nghi ngờ, thấp giọng lẩm bẩm nói:

“Nhưng cô giáo không có nói a.”

Lâm Lệ không đành lòng lừa gạt thằng bé, nhưng là vì muốn

tốt cho nó, thấy làm như vậy là lựa chọn tốt nhất: “Cô giáo con gọi
điện thoại cho dì, nói mấy ngày nữa mới phải đến trường , trong
khoảng thời gian này trường học được nghỉ, không cần đến trường.”

“Nha.” Thằng bé bán tín bán nghi gật đầu.
Lâm Lệ cùng thằng bé đọc sách, thấy nó lấy tay xoa xoa mắt,

đoán là nó mệt mỏi, liền nói: “Mệt sao? Nằm xuống nghỉ một lát đi.”

Thằng bé thật sự mệt mỏi, bình thường ở nhà trẻ đều có giờ

nghỉ trưa, nó không có phản đối, gật đầu, cởi áo ngoài thả vào cái
ghế nhỏ bên giường, sau đó mới nằm xuống kéo chăn đắp, nhắm
mắt vẫn không quên bảo Lâm Lệ: “Dì, hai giờ rưỡi nhớ gọi con.”
Bình thường ở trong trường học dậy vào lúc hai rưỡi.

Lâm Lệ mỉm cười gật đầu, “được.”
Đắp chăn cho thằng bé, Lâm Lệ đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Đứng ở sân thượng ngoài phòng khách, Lâm Lệ nhìn thấy mấy

xe phỏng vấn đang đỗ ở cửa tiểu khu, đều là người của giới truyền
thông bát quái đang chờ trực.

Hồi tưởng lại tình cảnh hai ngày trước bị đám ký giả kia vây

bắt ở cửa suýt chút nữa không đi được, đến bây giờ Lâm Lệ vẫn còn
kinh hãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.