chút nữa bị trật. Cũng may cô y tá là người có kinh nghiệm phong
phú nên cũng không để cho Lâm Lệ bị gì.
Lâm Lệ mơ mơ màng màng ngủ, chỉ cảm thấy đầu như con
ngựa gỗ xoay tròn, thật nhanh nhớ lại những năm gần đây. Bắt đầu
là thời điểm cùng Trình Tường, giữa bọn họ vừa có vui vẻ vừa có
khổ đau, sau đó lại từ từ từ Trình Tường biến thành Chu Hàn.
Ngoại trừ lúc nằm mơ, Lâm Lệ còn nghe thấy có người nói
chuyện bên tai cô, thấp giọng gọi tên cô, giọng nói kia rất dịu dàng,
rất quen thuộc.
Lâm Lệ không biết có phải bên cạnh mình đặt một lò sưởi hay
không, cô nghĩ có lẽ thế, nếu không thì làm sao thân thể đang rét run
lại bắt đầu dần dần ấm lên.
Khi tỉnh lại lần nữa, ánh đèn sáng trên đầu khiến Lâm Lệ có
phần hoảng hốt, ánh mắt có chút mơ hồ thấy được một thân ảnh, cô
cau mày, cố gắng để cho tầm mắt mình khôi phục rõ ràng, nhưng
vào lúc này bên tai truyền đến tiếng nói trầm thấp mà dịu dàng:
“Khá hơn chút nào không?”
Lúc này Lâm Lệ mới nghiêng đầu,ánh mắt mờ mịt nhìn phía
trước, cũng không biết có phải ảo giác hay không. Lâm Lệ như nhìn
thấy Trình Tường, khẽ nhíu mày, có chút không xác định hỏi: “Trình
Tường?”
Chu Hàn vốn là đang ôm cô, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống,
nhìn cô chằm chằm, lạnh giọng nói: “Anh lớn lên giống tên ẻo lả kia
sao!” Giọng nói mang theo cực độ không hài lòng.
Lúc này tầm mắt Lâm Lệ mớ từ từ khôi phục lại, vài hình ảnh
mơ hồ từ từ trùng nhau, khuôn mặt Trình Tường mơ hồ dần dần
biến thành Chu Hàn.
Đầu vẫn còn đau, có chút nặng nề, Lâm Lệ cau mày hỏi: “Em
đang ở đâu?”
Mặc dù sắc mặt có chút nghiêm túc, Chu Hãn vẫn trả lời cô:
“Bệnh viện.”
Lâm Lệ ngoảnh đầu lại, lúc này mới phát hiện mình đang ngồi
trong ngực anh, chống tay muốn rời khỏi ngực anh, lại bị anh đè lại
vào trong ngực. Chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp kia pha lẫn tức
giận vang lên bên tai cô: “Ngồi yên.”