Không muốn để anh xem thường, hít một hơi thật sâu, Lâm Lệ
có chút quật cường ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn anh, một
lần nữa mở miệng nói: “Em không trốn tránh, đối với việc đã qua
mà nói, em đã dứt từ nửa năm trước rồi!”
Chu Hàn khóe miệng khẽ cong lên, nhìn cô nói: “Nếu như dứt
rồi thì chúng ta thử bắt đầu.”
Nghe vậy, Lâm Lệ dời ánh mắt qua bên cạnh, không nhìn tới
anh, “Em, em không muốn.”
Ý cười nơi khóe miệng phai nhạt đi, nhíu mày, giọng nói cũng
trở nên có chút lãnh ngạnh, “vì sao?”
“Không vì cái gì cả.” Lâm lệ cắn cắn môi nói: “Em cảm thấy
phương thức sống chung của chúng ta như bây giờ rất tốt, không
cần thiết phải thay đồi hoặc là thử nghiệm.” Bất kỳ thay đổi hay thử
nghiệm nào cũng cần phải trả giá thật nhiều, cô đã bị thương không
nổi nữa.
“Phương thức sống chung hiện tại của chúng ta rất tốt?” Chu
Hàn cười lạnh nói: “Em là chỉ chúng ta hiện tại ở trong một nhà,
cùng nhau đi làm, lại giả vờ làm hai người không quen biết như vậy
là phương thức sống chung rất tốt?”
Lâm Lệ mạnh miệng, “Không có gì không tốt cả…”
Chu Hàn đưa tay nâng mặt cô lên, buộc cô phải ngẩng đầu
nhìn anh, ánh mắt chống lại ánh mắt cô, tầm mắt nhìn vào tầm mắt
cô nói: “Chúng ta có thể đừng sống mệt mỏi thế này hay không?”
Hai người anh tránh cô, cô tránh anh không phải là mệt mỏi sao?
Lâm Lệ nhìn anh, khóe miệng nhếch lên, nếu như như vậy có
thể làm cho mình không bị thương, thì tại sao lại không.
Chu Hàn nhìn cô hồi lâu, cuối cùng buông cô ra, nhưng mà vẻ
mặt nếu như dùng một từ để miêu tả thì chính là băng giá.
Cũng không biết là do nhiệt độ hay là gì khác, nhiệt độ của
phòng làm việc dường như giảm đi rất nhiều, lạnh buốt.
Chu Hàn xoay người, lần nữa quay trở về bàn làm việc, không
có nhìn cô, nét mặt không chút thay đổi nói: “Đi ra ngoài đi.”
Lâm Lệ nhìn anh, há miệng, cuối cùng cũng không nói gì, xoay
người chuẩn bị ra khỏi phòng làm việc.