Mà mẹ Chu bưng món ăn đi ra, vừa vặn nhìn thấy Lâm lệ
đứng trên hành lang, vội vàng cười nói với cô: “tiểu Lệ đã dậy rồi,
sắp ăn cơm rồi.”
Lâm Lệ cũng cười với bà, tiến lên chuẩn bị đi vào bếp giúp đỡ
bưng món ăn ra.
Vào phòng bếp, Lâm Lệ xung phong nhận việc nói: “mẹ, để
con bưng.” Vừa nói vừa bước lên phía trước chuẩn bị nhận lấy món
ăn trong tay mẹ Chu.
Mẹ Chu vội vã tránh ra, đặt món ăn cầm trong tay sang một
bên, vội vàng kéo Lâm Lệ ra ngoài: “ai nha, trong bếp nhiều dầu
khói thế, mau đi ra mau đi ra.” Vừa nói vừa bảo.
Mẹ, con chỉ muốn hỗ trợ.” Lâm Lệ vội vàng giải thích, còn bảo
cô ngồi chờ ăn cơm, cô thật xấu hổ bao nhiêu.
“Không cần không cần, có mẹ và bác là được rồi, không cần
con hỗ trợ, con nhìn là được.” Mẹ Chu khăng khăng, trầm giọng nói
thầm: “giờ con khác trước rồi, phải nuôi thật tốt.”
Lâm Lệ cau mày, chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, “sao ạ?” Sao cô
cứ cảm thấy có gì không bình thường a!
Mẹ Chu cũng tương tự như bác quản gia kia, chỉ mập mờ cười
cười với cô, chuyển đề tài khác nói: “nào, gọi điện thoại hỏi giờ a
Hàn ở đâu rồi? Mọi người đã đông đủ, chờ nói thôi.”
Bà không nói Lâm Lệ cũng không ép hỏi, lấy điện thoại di
động ra, gọi cho Chu Hàn, vừa mở miệng liền hỏi: “này, ở đâu rồi?”
“Ở cổng nhà cũ rồi.” Chu Hàn chỉ nói một câu ngắn ngủi, sau
đó liền cúp điện thoại.
Quả nhiên Lâm Lệ không hề chờ lâu, Chu Hàn đã xách cặp
công văn từ bên ngoài đi vào, lúc đi vào, ba Chu không nói chuyện,
chỉ lạnh nhạt liếc nhìn anh một cái, sau đó coi như không thấy cúi
đầu xem tờ báo trong tay.
Mẹ Chu bước lên phía trước, vẻ mặt phấn khởi kéo Chu Hàn đi
vào, vừa nói vừa cười, sau đó cất giọng nói với bác quản gia rằng
mọi người đã đủ rồi, có thể ăn cơm rồi.
Chu Hàn giương mắt vừa lúc đối diện với Lâm Lệ, cũng không
nói chuyện, chỉ khẽ gật đầu.