“Tôi thấy cô chính là muốn chết.” Bưu ca kia có chút bị chọc
giận, vung quả đấm hướng tới Lâm Lệ, chỉ là quả đấm kia đang
hướng vào đầu Lâm Lệ, ở giữa không trung liền bị người ta chặn lại.
Trong nháy mắt Lâm Lệ đúng là bị làm cho kinh hãi, cứ nghĩ
rằng quả đấm kia nhất định sẽ nện xuống mặt mình, cho nên khi quả
đấm kia bị người ta chặn lại, thật đúng là có chút sững sờ, quay đầu
nhìn lại, không nghĩ rằng lại là người quen.
Diệp Tử Ôn cười cười nhìn cô “Không sao chứ?”
Lúc này Lâm Lệ mới định thần lại, gật đầu, cô có chút ấn tượng
với người đàn ông này, biết anh ta chính là bạn của Chu Hàn và Tô
Dịch Thừa.
Diệp Tử Ôn gật đầu, quay lại nhìn Bưu ca kia nói: “Người anh
em, sao lại ra tay đánh phụ nữ chứ.”
“Con mẹ nó mày chui từ đâu ra, dám quản chuyện của bố
mày!” Tay của Bưu ca bị Diệp Tử Ôn bắt được liền quát anh, tay
muốn thoát ra nhưng làm thế nào cũng không thoát được.
Trên mặt Diệp Tử Ôn trước sau vẫn nở nụ cười, một tay dùng
sức trực tiếp vặn tay của tên kia lại, vừa cười vừa nói: “Cũng nói cho
anh biết, tôi vừa ra khỏi bộ đội, thật lâu không luyện tay, tay thật sự
cũng rất ngứa.”
Bưu ca kia bị Diệp Tử Ôn bắt được nói: “Buông tay ra, tay sắp
gẫy …”
Diệp Tử Ôn cười lạnh, một tay dùng sức đẩy anh ta ra xa.
Tên kia đứng không vững suýt chút nữa ngã xuống đất, tự biết
mình không phải là đối thủ của Diệp Tử Ôn, cũng không dám dây
dưa nữa, chỉ mắng lại một câu: “Mẹ nó, coi như hôm nay ông mày
xui xẻo.” Vừa nói vừa đi đến xe mình.
Thấy anh ta muốn đi, Lâm Lệ liền gọi lại, “Chờ một chút.”
“Cô còn muốn gì nữa!” Bưa ca kia có phần mất kiên nhẫn,
nhưng kiêng kị Diệp Tử Ôn đang đứng một bên.
Lâm Lệ vào trong xe lấy ví tiền, lấy ra 200 tệ đưa cho anh ta,
“Phí sửa xe.”
Bưa ca kia cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ hừ lạnh cầm
tiền rồi trực tiếp lên xe.
Lâm Lệ xoay người, nói với Diệp Tử Ôn: “Cảm ơn anh.”