thư đã lan rất nhanh, nếu thật cắt bỏ thì ngay cả tính mạng cũng gặp
nguy hiểm.
Lâm Lệ xoay người, dựa lưng vào tường, vì căng thẳng nên
lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nhắm mắt lại không biết bao lâu, mặc dù cô vẫn không thể
quên được những điều trong quá khứ, thậm chí hai ngày nay những
hồi ức đó còn quấn chặt lấy cô hơn, nhưng mà trong lòng biết rõ
Trình Tường như thế, biết anh ta đang gặp nguy hiểm đến tính
mạng khiến cô không thể nào chẳng quan tâm được, cô thật sự
không làm được.
Khẽ mở mắt ra, cô xoay người lại, hít một hơi thật sâu, không
lưỡng lự nữa, nhẹ tay gõ cửa, rồi vặn tay nắm cửa đi vào trong.
Trong phòng, Trình Tường đang ngồi dựa vào đầu giường,
ánh mắt hướng ra bên ngoài cửa sổ, không quay đầu lại mà nói luôn:
“Đi ra ngoài đi, tôi muốn một mình yên tĩnh một chút.”
Lâm Lệ vẫn đứng yên, nhìn anh ta không chớp mắt.
Hình như anh ta gầy đi rất nhiều, hai bên má hóp vào, sắc mặt
vì bệnh mà trở nên tái nhợt, nhìn không ra chút sắc đỏ của máu.
Thấy anh ta như vậy, Lâm Lệ khó mà gắn kết người này với Trình
tường hồi xưa, gần như là hai người hoàn toàn khác nhau.
Không nghe được tiếng đóng cửa, Trình Tường vẫn chưa quay
đầu lại, mở miệng nói lại lần nữa, đầu vẫn không quay lại: “Tôi sẽ
không làm phẫu thuật, dù có chết tôi cũng không chấp nhận việc
mất đi một chân.” Giọng nói không lớn nhưng lại kiên quyết vô
cùng.
Lâm Lệ cắn cắn môi, cái mũi chua xót khiến cô chực khóc. Cô
chậm rãi nhấc chân đi về phía anh.
Đợi một lúc lâu mà không nghe người phía sau phản ứng, lại
cảm giác được có người đang tiến tới, Trình Tường quay đầu lại,
toan mở miệng, nhưng bỗng dưng sửng sốt, đối diện với ánh mắt
Lâm Lệ, có chút bất ngờ và khó tin!
“Lâm, Lâm Lệ…”
Lâm Lệ gật đầu, có phần không nói nên lời, đưa tay bụm
miệng, như muốn ép nước mắt sắp trào ra chảy ngược lại vào trong.