BẤT ÁI THÀNH HÔN - Trang 484

Trình Tường nhìn chằm chằm vào Lâm Lệ rồi lắc lắc đầu,

dường như cho rằng đây chỉ là ảo giác.

Lâm Lệ quay lưng lại, có chút khó có thể tiếp nhận bộ dáng của

anh ta bây giờ. Đợi tâm tình bình ổn cô mới xoay người lại, khó khăn

mở miệng, khổ sở cười nói: “chào.”

“Là em, thật sao?!” Nhìn người mà mình ngày nhớ đêm mong

xuất hiện ngay trước mắt, Trình Tường lo sợ đây chỉ là ảo giác, chỉ là

hình ảnh trong mộng, khi giấc mộng qua đi, tỉnh lại rồi, mọi thứ sẽ

quay trở về như ban đầu.

Lâm Lệ gật đầu, vành mắt đã ửng đỏ.

Trình Tường nhìn cô, rồi cười. Đây là người đầu tiên khiến anh

cười, hay nói cách khác, kể từ sau đám cưới nửa năm trước, đây là

lần đầu anh mới có thể nở nụ cười từ đáy lòng mình.

Thế nhưng nụ cười trên mặt cũng không duy trì được bao lâu.

Như nghĩ đến điều gì, Trịnh Tường dứt khoát quay đầu đi, nói:

“Em, em, đi ra ngoài, đi ra ngoài đi.”

“Trình Tường…” Lâm Lệ không hiểu tại sao anh lại bỗng nhiên

thay đổi thái độ như vậy, chân tay có chút luống cuống. “Anh làm

sao vậy?”

Trình Tường cúi đầu, mười ngón tay trên chăn nắm chặt, đau

khổ nói: “Em đi ra ngoài mau, anh không muốn bị em nhìn thấy bộ

dạng này…” Vừa nói vừa dùng tay nện mạnh xuống bắp đùi của

mình.

Lâm Lệ khom người kéo tay anh lại: “Đừng như vậy.”

Trình Tường ngẩng đầu nhìn cô, tham lam mà nhìn nét mặt cô,

như thể cho rằng đây là lần duy nhất mình có thể nhìn cô như vậy,

như thể cho rằng nếu không làm vậy thì sau này sẽ không còn cơ hội

nữa.

Lâm Lệ không biết phải nói gì, trong lòng khó chịu đến mức

chỉ muốn bật khóc.

“Xin lỗi.”

Lâm Lệ nhìn anh, đưa tay lau đi nước mắt đã không kìm được

mà rơi xuống, khẽ lắc đầu: “Đừng nói những thứ này.” Hiện giờ

điều quan trọng nhất là bệnh tình của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.