ta sao?” Giọng nói trầm thấp nặng nề, trong lúc nhất thời không
nghe ra tâm tình gì.
Lâm Lệ không đáp được, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, về
việc cảm giác như vậy, đến tột cùng là vẫn chưa dứt được hay là gì
khác, chính cô cũng có chút mơ hồ không xác định được.
Không nghe được câu trả lời của Lâm Lệ, An Nhiên bên kia mơ
hồ đã có đáp án, khẽ thở dài, cười khổ có chút rèn sắt không thành
thép nói: “Lâm Lệ, mi thật không có tiền đồ!” Cô cảm thấy uất ức
thay cho Lâm Lệ, cảm thấy không đáng giá, nhất là khi biết Trình
Tường đối tốt với Lâm Lệ mười năm hoàn toàn là vì coi Lâm Lệ là
thế thân, cô lại càng cảm thấy xót xa thay cho những tình cảm Lâm
Lệ phải trả giá những năm qua.
Nhưng đổi lại góc độ cô có thể hiểu được, hiểu được những bất
đắc dĩ trong lòng cô (Lâm Lệ), chính mình trước đây cũng phải mất
sáu năm mới có thể quên được tình cảm bốn năm giữa mình và Mạc
Phi, trong thời gian nửa năm ngắn ngủi phải quên đi tình cảm mười
năm quả thực là quá gượng ép rồi.
“An Tử, tâm trạng ta lúc này rất hỗn loạn.” Chính cô cũng có
chút không xác định được mình đối với Trình Tường là yêu chưa dứt
được hay chỉ là xuất phát từ sự thương hại và tình bạn bè. Cô là bởi
vì thấy bộ dạng hiện tại của Trình Tường mà không đành lòng,
nhưng cũng thỉnh thoảng nhớ tới lời Chu Hàn nói với cô, anh nói cô
không phải là thế thân, anh nói trước đây anh không dám yêu là bởi
vì sợ bị thương, nhưng là bởi vì cô mà anh muốn thử thêm lần nữa.
“Lâm Lệ, hỏi trái tim mình một chút, nếu như mi còn không bỏ
được anh ta, vậy thì quay lại đi.” Nếu như trở lại bên cạnh Trình
Tường lần nữa mà có thể khiến cho cô vui vẻ, để cô trở lại là Lâm Lệ
trước kia lần nữa, như thế với tư cách bạn bè, An Nhiên sẽ ủng hộ
quyết định của cô, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là lần này Trình
Tường phải thật lòng!
Lâm Lệ sững sờ, ấp úng hỏi lại, “mi nói là trở lại bên cạnh
Trình Tường?” Trong lúc nói chuyện, trong đầu đồng thời hiện lên
gương mặt lạnh của Chu Hàn, cũng không có nhiều nét mặt, chỉ có
ánh mắt chân thành tha thiết.