An Nhiên trước sau vẫn không quên được Mạc Phi, thế mà qua một
lần xem mắt nhầm lẫn, hôn nhân chớp nhoáng lại gặp được tình yêu
thực sự, có lẽ đây là cái số đã được định trước như mọi người
thường nói đi.
Tô Dịch Thừa nhìn cô, khóe miệng mang theo ý cười hỏi: “anh
và An Nhiên như vậy, vậy thì em và Chu Hàn thì sao?”
Lâm Lệ sửng sốt, giương mắt nhìn anh, có chút không rõ ý anh.
“Anh và An Nhiên là duyên vợ chồng, vậy em và Chu Hàn
cũng không khác là mấy?” Tô Dịch Thừa giải thích: “Trước kia em
và Trình Tường có tình cảm mười năm, thậm chí còn có con, cuối
cùng cũng không thể kết thành vợ chồng, nếu như nói hai người kết
hôn rồi sống chung với nhau là một loại duyên số, vậy thì em và Chu
Hàn sao không phải là không có cái duyên này chứ.”
Lâm Lệ nhìn anh một lúc lâu, không nói chuyện, chỉ che dấu
bằng cách uống một ngụm cà phê, nhưng mà cà phê kia dường như
đã nguội đi rồi.
Thấy cô không đáp, Tô Dịch Thừa ngồi đối diện nói: “Vài tuần
trước Chu Hàn có tới tìm anh.”
Nghe vậy, Lâm Lệ nâng mắt nhìn anh, muốn hỏi tại sao, há
mồm nhưng vẫn không thể hỏi ra.
Dường như xem thấu ý nghĩ trong lòng cô, Tô Dịch Thừa chủ
động giải thích: “Thật ra thì cùng không có gì, chính là tìm anh uống
rượu, sau đó có nói chút ít.”
“Anh ấy nói gì?” Cơ hồ là theo bản năng, nói xong Lâm Lệ mới
kịp phản ứng.
Tô Dịch Thừa nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười tà mị, “em muốn
biết sao?”
Đang lúc Lâm Lệ muốn mở miệng thì An Nhiên đã trở lại, nhìn
bọn họ hỏi: “Hai người nói chuyện gì vậy?”
Tô Dịch Thừa đứng dậy, nhìn Lâm Lệ nhưng không nói
chuyện.
An Nhiên cảm giác được bầu không khí dường như khác với
trước lúc mình đi, nhìn Tô Dịch Thừa một chút, rồi nhìn Lâm Lệ,
“sao vậy, nói gì không thể cho ta biết sao?”