Thế này thật là lạ, với tính cách của Chu Hàn, đã về nhất định
là vào thư phòng.
Mặc dù nghi ngờ, Lâm Lệ vẫn xoay người đi về phía phòng
ngủ, trước khi đi vào còn lễ phép gõ cửa, nhưng vẫn không ai lên
tiếng, đẩy cửa đi thẳng vào, trong phòng có bật đèn, chỉ thấy Chu
Hàn nằm ở trên giường, tùy tiện kéo chăn qua đắp lên người mình.
“Chu Hàn?” Lâm Lệ tiến lên, cau mày nghi hoặc.
Đến gần mới thấy hai tay anh ôm lấy bản thân mình, chân mày
nhíu chặt lại, khó chịu và không thoải mái đều hiện rõ lên trên mặt.
“Chu Hàn…” Lâm Lệ nhẹ giọng gọi tên anh, đưa tay thử áp lên
trán anh, lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ gần bỏng người, trong
lòng kinh hãi, lấy tay lay lay anh, vừa nói: “Chu Hàn, anh sốt cao
rồi!”
Chu Hàn trở mình, có chút mệt mỏi mở mắt nhìn cô một cái,
sau đó lại nhắm mắt lại, vô lực nói: “Để cho anh ngủ một lúc là tốt
rồi.”
“Không được anh phải đi bệnh viện.” Lâm Lệ vừa nói muốn
kéo anh dậy, nhiệt độ người anh cao đến mức dọa người, sốt cao
như vậy không giống với cảm cúm bình thường, trước phải hạ sốt
mới được.
“Mặc kệ anh.” Chu Hàn gạt tay cô, quay lưng đi chỉ thấp
giọng rù rì nói một câu, “Anh nằm ngủ là tốt thôi.”
“Không được!” Lâm Lệ khăng khăng muốn kéo anh đi bệnh
viện, “Anh mau dậy đi, em đưa anh đi bệnh viện.” Vừa nói tay lại
muốn kéo anh đi.
Chu Hàn bị cô kéo mất kiên nhẫn, xoay người một cái sau đó
dùng sức kéo cô lên trên giường hai cánh tay mạnh mẽ có lực giữ cô
ở trong ngực của mình, nhấc chân ngăn hai chân Lâm Lệ còn chưa
kịp phản kháng lại, giọng nói lộ ra sự mệt mỏi và vô lực vô cùng, pha
lẫn chút ám ách, “Anh không muốn đi bệnh viện, anh ngủ một giấc
là tốt rồi.”
“Nhưng mà người anh đang lên cơn sốt!” Bị anh đè ép như
vậy, Lâm Lệ dùng sức muốn thoát ra, nhưng không dùng được chút
sức nào.