đi.
Mẹ Chu tưởng là cô đang tìm Chu Hàn, buồn cười nói: “tìm a
hàn sao, nó ở bên ngoài sân trong viện, đi đi.”
Lâm Lệ sửng sốt, nhưng ngay sau đó theo lời bà gật đầu, “con
đi tìm anh ấy.” Đúng vậy a, ở trong mắt bọn họ, hiện tại cô và Chu
Hàn là vợ chồng, tìm anh ta cũng là bình thường.
Đại viện cơ quan đại viện có phần giống tứ hợp viện thu nhỏ,
các căn phòng được bố trí bao quanh vườn hoa, bên trái sân là giàn
nho, bên dưới đặt hàng ghế đá, thật thích hợp cho ngồi hóng mát
dưới giàn nho vào mùa hè, nhưng mà vào buổi tối mùa thu đông
ngồi đây có vẻ lạnh lẽo.
Giờ phút này Chu Hàn đang ngồi trên cái ghế đá kia, so với sự
sáng sủa trong phòng, ở nơi này có vẻ mờ mờ, nhìn không rõ, sở dĩ
xác định được vị trí của Chu Hàn là nhờ ánh hồng hồng lập lòe anh
kẹp giữa kẽ tay.
Đi về phía anh, hình như nghe thấy tiếng bước chân, Chu Hàn
xoay người lại hướng cô, trong bóng tối, hai người đều không nhìn
rõ mặt nhau, chỉ thấy thoáng thoáng đường nét.
Chu Hàn lịch sự dụi tắt điếu thuốc trong tay, Lâm Lệ cười nhạt
nói: “tôi cũng không ngại.” Có điều là từ khi sống chung đến giờ,
đây là lần đầu tiên cô thấy anh hút thuốc lá.
“Tôi sợ bị mẹ trông thấy lại nhắc tôi.” Chu Hàn nhàn nhạt mở
miệng, giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt: “dù sao cô bây là có
‘tình hình đặc thù’.”
Lâm Lệ không nhịn được đảo cặp mắt trắng dã, chỉ nhỏ giọng
nói thầm, “cũng không biết là người nào làm hại.” Vốn là cô có thể
giải thích rõ ràng, là anh cố ý làm vấn đề mơ hồ.
Chu Hàn cười khẽ, cũng không có tiếp lời cô.
Hai người cứ ngồi gần nhau như vậy, thời tiết năm nay dường
như có phần chóng lạnh, gió đêm thổi đến, khiến Lâm lệ không khỏi
đưa tay chà chà cánh tay.
Chu Hàn liếc cô một cái, cuối cùng đứng dậy cởi áo khoác tây
trang trên người mình xuống, đắp lên bả vai cô.
Nhờ vào ánh sáng yếu ớt rọi ra từ trong nhà, Lâm Lệ nhìn
chằm chằm anh, anh dựa vào rất gần, thậm chí cô có thể ngửi thấy