nào bên cạnh, thở dài một tiếng, Lâm Lệ cười tự giễu, cố gắng để cho
giọng nói mình trở nên thoải mái, nói: “có lẽ là hồi đó tôi ăn nhiều
quá, nên giờ đến lúc trả lại rồi.”
Chu Hàn khẽ nhíu nhíu mày, muốn mở miệng, mà cô đã đứng
dậy, nghiêm túc nói: “ngày mai thứ sáu, chiều mai rút ra chút thời
gian, đi cùng tiểu Bân đến khai mạc đại hội thể dục thể thao chứ.”
Chu Hàn nhìn cô hồi lâu, lòng muốn khước, nhưng nói đến
miệng lại biến thành: “được.”
Câu trả lời của anh khiến Lâm Lệ ngẩn người, hoàn toàn không
ngờ tới anh sẽ dễ dàng đồng ý như thế, nhưng ngày sau đó bật cười,
gật đầu, xoay người vào phòng.
Khi Lâm Lệ vừa định vào nhà, vừa vặn gặp mẹ Chu đang đi ra
gọi họ: “vừa định gọi con, mau vào mau vào, cháo đã nhừ rồi, nhân
lúc còn nóng ăn chút đi.”
Lâm Lệ gật đầu, cười khẽ đáp: “vâng.” Thật ra thì nôn ra hai
lần, đều ói ra tất cả đồ ăn trong dạ dày, đúng là cô có hơi đói, chỉ là
hi vọng lát nữa đừng nôn ra nữa, trong dạ dày thật sự không có gì
để mà nôn ra.
Mẹ Chu kéo Lâm Lệ đi vào, cũng không quên cất giọng gọi ra
bên ngoài: “a Hàn, vừa rồi con cũng chưa ăn bao nhiêu, cũng vào ăn
một chút đi.”
“Vâng.” Thanh âm trầm thấp vang lên ở phía sau, Lâm Lệ nghe
thấy tiếng bước chân của anh vang lên.
Lúc đi vào lúc bác giúp việc đã múc bát cháo đặt trên bàn rồi,
ngoài cháo còn có bát đầy thức ăn không dầu mỡ, Lâm Lệ ngồi
xuống, dùng thìa múc cháo, cháo hầm đặc sền sệt, có lẽ là do cho
thêm gạo nếp, ngửi rất thơm, nồng mùi gạo thơm.
Chu Hàn ngồi xuống đối diện cô, nhìn cô, sau đó mới bưng bát
trước mặt mình lên.
Mẹ Chu vốn là muốn cùng trò chuyện một lúc, bên kia ba Chu
đột nhiên gọi bà, lúc này mới đứng dậy đi về phía hai ông cháu kia.
Lâm Lệ ăn cháo, cũng không động chiếc đũa đi gắp những
món ăn kia, cũng không biết là thật đói bụng hay là mẹ Chu nấu
cháo này rất thơm lâm Lệ ăn hết một bát vẫn còn muốn ăn nữa, cho