BẤT ÁI THÀNH HÔN - Trang 87

vào.

Phòng làm việc của họ ở tầng hai mươi sáu, bầu không khí

trong thang máy có phần lúng túng. Chu Hàn đứng thẳng tắp một

bên, trên tay cầm cặp công văn, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước,

trên mặt vẻ mặt vẫn nguyên vẻ hờ lạnh lùng, mà Lâm Lệ thì nhìn

chăm chú vào hàng chữ trên màn hình tinh thể lỏng từ từ nhảy lên,

trong lòng khẽ lẩm bẩm theo. Bởi vì là giờ làm việc, thang máy một

mạch đi lên cũng không phải dừng lại, trực tiếp lên thẳng tầng 26

cho nên bầu không khí quỷ dị này cũng không kéo dài quá.

Khi thang máy đinh một tiếng báo hiệu đã đến, cửa mở, Lâm

Lệ vừa định bước ra ngoài, lại nghe thấy bên cạnh tryền đến thanh

âm nhàn nhạt của Chu Hàn, nói: “xem ra ánh mắt cô nhìn đàn ông

cũng không ra gì?” Lâm Lệ sửng sốt, một lúc lâu mới lấy lại tinh

thần, ngẩng đầu thì Chu Hàn đã đi xa, thân ảnh biến mất ở phía sau

cánh cửa phòng làm việc của anh. Ra khỏi thang máy, sải bước tiến

lên, khi anh mở cửa phòng làm việc ra, hướng về phía bóng lưng của

anh nói: “ánh mắt của anh cũng chẳng ra làm sao cả!” Chuyện của

anh, mẹ Chu đã nói với hết với cô, năm xưa anh một mực vì mẹ của

tiểu Bân mà không tiếc cắt đứt quan hệ với gia đình, bạn bè, nhưng

đến cuối cùng vẫn là rơi vào nước chia tay. Hơn nữa, chuyện tiểu

Bân cố ý đẩy An Nhiên lần trước có lẽ chính là do mẹ Tiểu Bân xúi

giục. Một người lợi dụng chính con đẻ mình làm chuyện xấu, hẳn

không thể nào tốt được!

Chu Hàn nghe vậy, tay cầm nắm cửa đột nhiên dừng lại, bóng

lưng nhìn qua cũng có hơi chút cứng nhắc. Sau khi nói xong, Lâm Lệ

cũng hơi hối hận, hối hận tại sao phải xát muối trên vết thương

người khác, rõ ràng mình cũng biết đau đớn bao nhiêu, khó chịu bao

nhiêu. Cô nhìn ra trong lòng Chu Hàn yêu mẹ Tiểu Bân thế nào, mà

anh lạnh nhạt và không quan tâm Tiểu Bân, có lẽ cũng là bởi vì yêu

càng sâu hận càng nhiều. Nắm chặt túi xách trong tay, Lâm Lệ nhìn

bóng lưng cứng nhắc kia, há miệng muốn nói, lại nhất thời không

biết nên mở miệng như thế nào. Mà đang lúc Lâm Lệ lúng túng, Chu

Hàn đột nhiên mở miệng, cười nhạt nói: “Xem ra chúng ta thật đúng

là đồng bệnh tương liên” Cũng không có xoay người trực tiếp mở

cửa vào phòng làm việc. Lâm Lệ sững sờ đứng nguyên tại chỗ, nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.