BẤT CHẤP - Trang 42

thân mật với người đàn ông đã quấy rầy và mê hoặc nàng trong suốt nhiều
năm trời nữa.

"Vì sao?" nàng hỏi dịu dàng. "Bởi vì ngài cô đơn ư?"

Chàng lắc đầu. "Không. Đó không phải là sự cô đơn. Đó phần nhiều là

nhu cầu muốn...sự xao lãng."

"Xao lãng khỏi cái gì?"

Jake đã có thể dễ dàng lái câu hỏi đi. Nhưng thay vì thế, chàng nhìn nàng

chằm chằm đầy kiên định, đôi mắt chàng trống trải. "Không hề giả vờ
khiêm tốn, ta làm mọi việc đều rất giỏi – nhưng trong nghề nghiệp của
mình, gặp gỡ với cái chết và sự đau đớn là không thể tránh khỏi. Những lúc
ấy đúng là địa ngục trần gian, cố giúp một người với vết thương chí tử hoặc
những căn bệnh nan y, được một người chồng van xin ta cứu lấy vợ ông,
hay một đứa trẻ bảo ta đừng để bố nó chết. Thường xuyên bất chấp mọi nỗ
lực của ta, ta thất bại. Ta cố tìm ra những lời đúng đắn, để trao gửi sự an ủi,
để đưa ra một lời giải thích tại sao mọi chuyện lại xảy ra...nhưng không có
lời nào cả." Mặt chàng ngoảnh đi một phần, nhưng nàng vẫn thấy một cơn
đỏ ửng mờ nhạt tăng lên trên đôi má rám nắng của chàng. "Ta nhớ khuôn
mặt của mọi bênh nhân đã chết dưới sự chăm sóc của ta. Và trong đêm ta
không thể dừng nghĩ về họ, ta cần thứ gì đó...ai đó...giúp ta quên đi. Ít nhất
là trong một lúc." Chàng liếc nhìn nàng cảnh giác. "Gần đây nó không hiệu
quả lắm."

Lydia chưa từng tưởng tượng được rằng chàng sẽ nói chuyện với nàng

thành thật đến vậy. Chàng đã luôn như thể vô cùng tự tin, vô cùng cứng
rắn.

"Tại sao ngài tiếp tục làm bác sỹ, nếu điều đó khiến ngài không hạnh

phúc?" nàng hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.