BẮT CÓC - Trang 80

Chương 11:

VIÊN THUYỀN TRƯỞNG NHƯỢNG BỘ

Khoảng sáu giờ, Alan và tôi ngồi xuống ăn sáng. Nền nhà đầy mảnh thủy

tỉnh và vết máu, nhìn vào đó tôi hết muốn ăn. Nhưng về các mặt khác chúng
tôi không chỉ ở tình trạng thuận lợi mà còn dư dật. Vì chúng tôi đã đuổi đám
sĩ quan khỏi vương quốc muôn thủa của chúng và có tất cả số rượu trên tàu
– cả rượu nho lẫn rượu nặng – tất cả thực phẩm ngon lành, thịt ướp muối và
bánh mì khô ngon, chúng tôi có lý do để phấn khởi. Điều thú vị nhất đối với
chúng tôi có lẽ là hai cái họng khát rượu nhất Scotland – ngài Shuan không
còn trên đời nữa – đang ngồi trước mũi tàu và đang phải uống nước lã.

— Cứ yên chí đi, – Alan nói – chắc sẽ không lâu nữa đâu chúng ta sẽ

được nghe họ nói đấy. Cậu có thể lấy mất lòng ham chiến đấu của họ nhưng
không bao giờ lấy được sự thèm khát rượu mạnh của họ đâu.

Chúng tôi sống với nhau tuyệt vời. Alan gần như âu yếm với tôi. Tự nhiên

anh ta lấy con dao trong túi và cắt một cái cúc bạc ở áo khoác. Lúc đưa cho
tôi, anh nói:

— Tôi thừa hưởng của bố tôi là Duncan Stuart. Chiếc cúc bạc này tôi tặng

cậu để làm kỷ niệm tối hôm qua và cuộc chiến đấu của chúng ta. Dù ở đâu,
chỉ cần chỉ cái cúc này cho bạn bè của Alan Breck, họ sẽ tiếp nhận cậu bằng
cánh tay mở rộng.

Anh nói bằng một giọng cứ như anh là Carl vĩ đại và có cả một đội quân

ấy. Vâng, tôi phải thừa nhận là mặc dù khâm phục lòng dũng cảm của anh,
tôi vẫn luôn luôn tìm cách chế giễu tính kiêu ngạo của anh. Rất may là tôi
biết che đậy hành động đó, bởi vì chỉ cần nghĩ đến cuộc cãi nhau có thể nổ
ra là tôi thấy sợ rồi.

Khi chúng tôi vừa ăn xong, Alan liền lục tủ của thuyền trưởng cho tới khi

tìm được cái bàn chải quần áo. Sau đó anh cởi áo khoác ra, ngắm nghía một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.