BẮT CÓC - Trang 111

và thứ hai vì tôi chợt nghĩ anh sẽ kiêu ngạo ra sao nhất là về cái gì liên quan
đến y phục.

Bỗng nhiên ông già đập tay vào trán và kêu lên rằng chắc tôi phải là cậu

bé có chiếc khuy bằng bạc.

— Tất nhiên đó là cháu. – Tôi kêu lên ngạc nhiên.

— Ồ, – Ông già nói – thế thì tôi có tin cho cậu. Cậu cần đi theo bạn cậu

qua Torosay về quê anh ta.

Sau đó ông hỏi tôi chuyện xảy ra như thế nào và tôi kể cho ông cuộc

phiêu lưu của tôi. Ở miền Nam chắc người ta sẽ cười về câu chuyện của tôi.
Những người điền chủ già – tôi gọi ông như vậy vì cách cư xử cho thấy
nguồn gốc giàu sang của ông dù bây giờ quần áo của ông có tả tơi lộ hết da
thịt đi nữa – người điền chủ già đã nghe tôi kể với một bộ mặt nghiêm trang
và sự thông cảm hoàn toàn. Khi tôi kể xong, ông cầm tay tôi, dẫn tôi vào
trong lều – vì có lẽ nếu gọi là nhà thì nó phải khác cơ – và giới thiệu với vợ
một cách trịnh trọng, cứ như bà là hoàng hậu và tôi ít nhất cũng là một công
tước không bằng.

Người phụ nữ tốt bụng đặt trước mặt tôi bánh mì và một con gà gô rán

nguội, vỗ vào vai tôi và luôn cười thân mật vì bà không biết tiếng Anh.

Ông già không chịu thua, rót cho tôi một vại rượu pân tự nấu lấy. Tôi ăn

ngấu nghiến và uống, không tin nổi vận may của mình. Mặc dù mái và vách
lều nhỏ làm bằng cỏ đầy khói này thủng lỗ như một cái sàng, đối với tôi nó
như một lâu đài.

Rượu pân đã làm tôi đổ mồ hôi và ngủ một giấc sâu, ngon lành. Những

con người tốt bụng này không muốn đánh thức tôi và khi tôi thức dậy vào
hôm sau thì đã gần trưa. Cổ tôi không còn đau như trước, thức ăn ngon cộng
với tin tức tốt lành đã làm tinh thần tôi sống lại. Ông già nhất định từ chối
không lấy tiền khi tôi cố ép ông chấp nhận. Ông tặng tôi một cái mũ cũ để
khỏi phải đi đầu trần. Nhưng khi đã xa căn nhà không còn có thể nhìn thấy
nữa, tôi đã phải giặt nó bên một dòng suối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.