BẮT CÓC - Trang 126

xúc một lượng rất lớn bột thuốc lá hít và nhét vào mũi. Sau đó ông bắt đầu
hắt hơi liên tục và cuối cùng nhìn về phía tôi mỉm cười như mất trí.

— Đó là một lời hứa. – ông nói – Tôi đã thề không đem thuốc lá hít theo

người. Tất nhiên là từ bỏ hắn khó lắm, nhưng cứ nghĩ đến những người tử vì
đạo – không chỉ người Scotland mà nhiều người ở các nước công giáo khác
– thì tôi thấy hổ thẹn dù chỉ nhắc đến sự yếu đuối đó thôi.

Ngay khi chúng tôi vừa ăn xong – bữa tối của một con người can đảm

gồm có bột lúa mạch và sữa – chủ nhà của tôi làm bộ mặt trang trọng và nói
rằng phái cho người Campbell biết tôi đã thương yêu Chúa như thế nào. Từ
lúc xảy ra cảnh lấy thuốc lá hít, tôi luôn luôn mỉm cười về người bạn mới.
Nhưng chưa nói được bao lâu thì nước mắt đã trào ra. Có hai sự việc – Ông
nói – mà con người không nên bỏ qua: hãy tốt bụng và phục thiện, ở cái thế
giới sóng gió của những con người trái tim chai sạn này, chưa bao giờ chúng
ta có đủ hai điều trên. Và ngài Henderland đã nói những lời xúc động làm
cho tôi, mặc dù rất tự phụ về ngọn cờ chiến thắng trong những chuyện phiêu
lưu vừa qua, tôi đã kiềm chế được mình, quỳ gối trước người đàn ông, cảm
thấy hạnh phúc và tự hào về điều đó.

Trước lúc đi ngủ người dạy giáo lý truyền miệng cho tôi một đồng nửa

bảng để ăn đường, lấy trong số tiền ít ỏi cất trong cái tường nhà bằng cỏ
nhồi của mình. Tôi không biết mình phải đối xử thế nào trước tính rộng rãi
và nhiệt tình đó. Nhưng mà ông ta nói rất kiên trì và nghiêm túc và tôi cảm
thấy tốt nhất là nhận lấy và thế là tôi ra đi để lại cho ông ta nghèo đi ít nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.