BẮT CÓC - Trang 135

— Và bây giờ – Alan nói tỉếp trong khi anh lấy con dao găm ra, đặt lên

tay theo một cách riêng – và bây giờ tôi thề trước thanh thép thiêng liêng
này rằng tôi không hề liên quan gì đến việc này dù chỉ trong ý nghĩ.

— Cảm ơn chúa – Tôi nói lớn và chìa tay về phía anh.

Anh ta làm như không nhìn thấy.

— Quá ồn ào xung quanh một lão Campbell này. – Alan nói – Và những

việc như tôi biết, không phải là hiếm.

— Anh không nên quở trách tôi như thế, Alan, – Tôi nói – bởi vì chắc anh

nhớ đã nói gì với tôi ở trên tàu. Nhưng mà cuối cùng thì thử thách và tội lỗi
không phải là một. Và vì vậy tôi cũng cảm ơn Chúa về việc này. Tất cả
chúng ta có thể rơi vào thử thách, nhưng không bao giờ được giết chết một
người một cách dã man. – Tôi ngừng lại và không thể nói tiếp. Sau khi nghỉ
một lúc, tôi hỏi – Anh có biết anh ta là ai không? Anh biết người đàn ông
mặc áo măng tô đen chứ?

— Tôi không thể nhớ lại màu sắc của cái măng tô, nhưng tôi nghĩ nó màu

xanh. – Alan nói hài hước.

— Đen hoặc xanh chỉ là một. Anh biết người này chứ? – Tôi hỏi.

— Điều này thì tôi không thể thề, – Alan trả lời – thậm chí anh ta chạy

qua ngay bên cạnh tôi, nhưng hình như tạo hóa muốn có sự tình cờ là đúng
lúc đó tôi phải cài lại quai dép.

— Alan, anh có thể thề là anh không biết anh ta? – Tôi kêu lên, nửa buồn

cười, nửa bực bội về sự né tránh của anh.

— Không thể ngay bây giờ, David ạ, nhưng tôi có trí nhớ tuyệt vời nó

giúp tôi quên rất nhanh một việc gì đó.

— Nhưng tôi thấy một điều rất chính xác là anh đã hướng sự chú ý của tụi

lính Áo đỏ vào anh và vào tôi.

— Điều đó có thể đúng. – Alan nói – và tất cả mọi người đứng đắn đều

làm như vậy. Cuối cùng thì hai chúng ta đều không dính dáng đến chuyện
này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.