BẮT CÓC - Trang 70

Sau khi chấn chỉnh tôi bằng cách đó, có lẽ thời cơ không thể trì hoãn nữa,

anh nghiên cứu ngay khả năng tự vệ của chúng tôi.

Căn phòng được lắp khá chắc chắn để chống lại sóng gió. Trong năm lỗ

hở chỉ có lỗ chiếu sáng trên đầu và hai cửa ra vào đủ rộng đế cho người đi
qua cửa có thể đóng lại, cánh cửa làm bằng những tấm gỗ sồi dày, trượt trên
ray và có móc sắt để khi cần có thể đóng lại hoặc giữ cửa mở. Một cửa đã
được đóng và tôi chốt chặt lại bằng cách nói trên. Khi tôi muốn làm tiếp cửa
kia, Alan Brock đã giữ tôi lại:

— David, – Anh ta bắt đầu nói, rồi ngừng lại – Tớ không nhớ được họ

cậu, vì vậy sẽ gọi cậu là David thôi. Cánh cửa, nếu để ngỏ, sẽ cho chúng ta
khả năng tự vệ tốt nhất.

Tôi phản đối:

— Đóng lại chẳng tốt hơn à?

— Không, không, David. Cậu nhìn xem. Tớ chỉ có một cái mặt. Chừng

nào cửa còn mở và tớ có thể nhìn ra ngoài, thì tớ có thể để bọn tấn công ở
chỗ nào tớ muốn.

Anh lấy từ giá súng ra một thanh đoản kiếm, quan sát kỹ càng nhưng đã

lắc đầu chán ngán. Anh ta nói rằng chưa bao giờ nhìn thấy những vũ khí
đáng thương hơn. Sau đó anh đưa nó cho tôi, báo tôi ngồi xuống bên bàn với
một gói thuốc súng, một túi đầy bi chì và những khẩu súng lục để nạp đạn.

— Với tớ, việc này tốt hơn cho một người quý tộc Scot hơn là rửa chén

đĩa cũng như mang rượu cho tụi thủy thủ hôi mùi hắc ín.

Anh bố trí mình ở giữa phòng sao cho luôn nhìn vào cửa để ngỏ, rút

gươm ra và thử xem cần một khoảng bao nhiêu để vung được gươm.

— Tớ không được ra khỏi đây, – Anh nói – tức thật. Bởi vì nếu không thì

năng khiếu đặc biệt về đấu gươm của tớ sẽ phát huy hết tác dụng. Còn cậu
thì làm sao để tất cả súng lục luôn được nạp đạn nhé – Anh nói tiếp – Chú ý
thật kỹ những gì tớ gọi nhé!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.