BẮT CÓC - Trang 68

nghĩ sau đỡ hèn nhát hơn.

— Thuyền trưởng! – Tôi nói – Ông khách lạ muốn uống rượu nhiều hơn

nữa nhưng chai đã cạn rồi. Liệu tôi có thể lấy chìa khóa không?

Cả ba đều giật mình lo sợ.

— Tuyệt vời! – Ngài Riach, người đầu tiên bình tĩnh trở lại kêu to – Bây

giờ chúng ta có một khả năng đến gần chỗ để súng đạn. David, nghe đây!
Cậu biết súng lục để ở chỗ nào chứ?

— Đúng, đúng. – Hoseason chen vào – David biết mà, cậu ta là một chú

bé tuyệt vời. David, cậu thấy không, tên cao nguyên này là một hiểm họa
cho con tàu, ngoài ra hắn là kẻ thù của nhà vua, người mà Thượng đế muốn
phù hộ.

Kể từ khi tôi ở trên tàu, chưa bao giờ họ gọi tôi bằng tên thân mật

“David” cả. Nhưng tôi làm như tất cả những gì họ nói đều đúng tất.

— Điều ngu xuẩn là – Hoseason nói tiếp – Tất cả súng đạn đều ở phòng

trong, ngay trước mũi tên lạ mặt này và cả thuốc súng cũng được cất ở đó.
Nếu tôi hoặc một sĩ quan nào vào lấy những thứ đó sẽ lộ mất. Nhưng nếu
một cậu bé như cậu, David ạ, thì có thể lấy một gói thuốc súng hoặc hai
khẩu súng lục mà không làm hắn để ý. Nếu cậu làm việc này trôi chảy,
David, tôi sẽ không quên cậu. Nếu sau này, ở Carolina, cần một người bạn
thì…

Ngài Riach ngắt lời Hoseason, nói thầm gì đó với ông ta.

— Ngài có lý, thưa Ngài. – Viên thuyền trưởng nói, sau đó quay về phía

tôi:

— David, cậu thấy đó. Người đàn ông có một đai lưng đầy tiền vàng –

Tôi hứa với cậu là cậu không ra đi tay không.

Tôi hứa sẽ làm đúng điều ông ta muốn. Lúc đó cổ tôi như bị nghẹn, nói

không ra lời. Ông ta trao chìa khóa cho tôi để mở tủ rượu và tôi bước chậm
chạp về phòng. Tôi phải làm gì đây? Bọn họ là lũ trộm cướp. Họ đã lôi tôi
biệt xứ sở, bọn họ đã giết cậu bé Ransome tội nghiệp, và bây giờ muốn tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.