BẮT CÓC - Trang 67

— Ngài là một người Jakobit? – Tôi hỏi trong lúc đặt món ăn có thịt trước

mặt anh ta.

— Đúng. – Anh ta nói và bắt đầu ăn. – Còn cậu, theo cái cách cậu kéo dài

bộ mặt, cậu thuộc Đảng Whig phải không?

— Nửa nọ, nửa kia. – Tôi đáp, không phải chỉ để kích thích anh ta.

Không. Thực tế là ngài Campbell đã tìm cách biến tôi thành một thành viên
của Đảng Whig.

— Tiếc là không phải cá, không phải thịt. – Người lạ mặt nói khôi hài –

Nhưng hãy nghe đây, thưa Ngài “nửa nọ nửa kia”. Chai này đã cạn rồi. Thật
là quá nếu khi phải nhả ra sáu mươi bảng mà phải ngồi khô héo ở đây.

— Để tôi đi lấy chìa khóa. – Tôi nói và bước ra boong.

Sương mù vẫn dày đặc nhưng sóng đã dịu đi. Con tàu đã quay mũi vì

không ai biết lúc đó chúng tôi đang ở đâu. Và gió – nếu có thổi chút nào –
cũng không thể đưa chúng tôi về đúng hải trình. Một số thủy thủ vẫn còn
đứng ở lan can và nghe ngóng xem có sóng ngầm không, ở giữa boong, viên
thuyền trưởng và hai sĩ quan đang chụm đầu bàn luận. Tôi không biết vì sao,
nhưng có cảm giác là họ đang định làm một cái gì xấu xa. Khi tôi lẻn đến
gần, những lời đầu tiên nghe được đã xác nhận điều dự đoán.

Theo một ý nghĩ bất chợt nào dó, ngài Riach vừa nói to lên một chút:

— Liệu ta có thể nhử hắn ra khỏi phòng?

— Tốt nhất là để hắn yên ở chỗ hiện nay – Hoseason nhắc – Trong một

phòng nhỏ, thanh kiếm không giúp gì cho hắn.

— Đúng như vậy. – Riach nói – Nhưng khó mà đến gần hắn.

— Ồ, vô nghĩa! – Hoseason nói – Chúng ta sẽ kéo hắn vào một câu

chuyện, lặng lẽ đến gần và ôm chặt lấy hắn, hoặc tốt hơn nữa, chúng ta vào
từ hai cửa đi thẳng vào hắn. Trước khi hắn có thể bắn vào chúng ta, chúng ta
đã trói hắn rồi.

Khí nghe được điều này, tôi vừa sợ vừa căm giận những tên dã thú, phản

bội và khát máu mà tôi phải cùng đi biển này. Ý nghĩ đầu tiên đã biến mất, ý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.