BẤT CỨ ĐIỀU GÌ EM MUỐN - Trang 149

"Sao cô chỉ ngồi im thít ở đấy thế?" Anh quát vào mặt cô, đẩy cô ra phía

sau anh để cô không thể thấy anh đang run rẩy đến mức nào. "Cô đã có thể
bị giết, đồ ngốc!"

"Anh bảo tôi không được động đậy." Mae vặc lại giữa hơi thở đứt

quãng. "Tôi đã nghĩ là anh có kế hoạch gì đó."

"Nếu thực ra là có người đang bắn thẳng vào cô," Mitch thì thào một

cách hằn học, cố nén trái tim xuống lồng ngực trở lại, "thì phải giả định là
kế hoạch của tôi đã thay đổi chứ."

"Giờ anh mới nói với tôi," Mae nhìn qua anh về phía khoảng sân tối om

và run rẩy. "Tôi đã có thể bị giết chết."

"Đó là lỗi của cô." Mitch cũng nhìn vào trong bóng tối, cảm thấy lo lắng

vì sự yên ắng đột ngột. "Nếu như cô có bất cứ linh cảm nào…"

"Và tôi biết rằng nếu tôi bỏ chạy rồi bị trúng đạn và nằm ra kia, thoi

thóp, chảy máu lênh láng đầy sân, thì anh sẽ đến, thu thập lại xác tôi trên
tay anh, và nhìn sâu vào trong mắt tôi…"

"Suỵt," Mitch rít lên, cố gắng phát hiện ra điều gì đang xảy ra quanh

đây và cố gắng không nghĩ đến cảnh thu thập xác cô trong tay.

"Và rồi ngay trước khi tôi trút hơi thở cuối cùng, anh sẽ nói, ‘Tại sao cô

lại chạy?’" Cô nhại giọng anh với vẻ tức giận. "Anh làm tôi phát điên."

Mitch quay phắt lại trừng mắt nhìn cô. "Tôi làm cô phát điên á? Cô gần

như đã làm tôi bị bắn chết. Tôi…"

"Sao hắn không bắn nữa?"
Mitch lắng nghe xung quanh. "Có thể hắn cũng chán ngắt cô như tôi."

Anh trượt lưng dọc theo bức tường kho hàng cho đến khi ngồi hẳn xuống,
thấy mừng khi hai đầu gối đang run rẩy của mình được nghỉ ngơi. "Giờ có
câu hỏi hay hơn đây. Tại sao hắn lại bắn?"

Mae trượt xuống cạnh anh và khẽ dựa vào anh. Anh đã nỗ lực hết sức

để không vòng tay ôm lấy cô. Bởi vì nếu làm thế thì rồi anh sẽ hôn cô. Và
rồi cô sẽ chỉ ra rằng anh là kẻ ngu si. Và rồi…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.