BẤT CỨ ĐIỀU GÌ EM MUỐN - Trang 185

vào đó là những bước đi run run. "Ngay từ lần đầu tiên Mae đưa cậu về nhà,
tôi đã biết là cậu sẽ giúp đỡ được chúng tôi mà."

Chúng tôi? Cho đến tận lúc này, những kế hoạch ràng buộc của Mitch

vốn chỉ tập trung vào Mae, nhưng giả định của June đã giúp anh cập nhật
tình hình rõ hơn. Mae là bao gồm cả June và Harold nữa. Và cả Bob. Anh
nhìn theo mái tóc bạch kim bồng bềnh của June khi bà mở cửa nhà bếp và
cảm thấy yêu mến bà. Bà không đặc biệt sâu sắc hay thông minh, và chỉ có
Chúa mới biết, Harold có phải là ông của ai đó không, nhưng họ yêu
thương Mae và nuôi dạy cô trở thành người phụ nữ mà giờ anh không thể
rời xa, và anh nợ họ điều đó. Họ là những người tốt.

Harold ngước lên lúc họ bước vào, mắt ông thâm tím và sưng húp lên,

và Mitch cảm thấy cơn giận thít lấy họng mình.

"Cần phải táng cho Carlo một trận," anh nói với Harold.
"Tôi đã cố." Khuôn mặt Harold rủ xuống thành những nếp gấp ủ ê.

"Thằng khốn đó nhanh như chớp ấy."

"Vậy thì tôi sẽ phải táng hắn từ phía sau." Mitch cúi xuống để kiểm tra

mắt Harold kỹ hơn. "Đầu ông cảm thấy thế nào?"

"Tôi ổn."
"Thôi cái trò anh hùng đi." Mitch nhẹ nhàng nhấc mí mắt sưng húp lên

và kiểm tra con ngươi cho Harold. "Đau đầu chứ?"

"Ừ." Con mắt lành lặn của Harold liếc sang June. "Không tệ lắm."
"Chóng mặt thì sao?"
"Không." Lần đầu tiên kể từ khi gặp nhau, Harold nhìn Mitch mà không

gườm gườm. "Không chấn động gì lắm. Chỉ là một con mắt thâm tím tồi tệ
thôi."

"Được rồi." Mitch đứng thẳng người lên. "Tôi phải đi tìm Mae. Hai

người có thể tự chăm sóc mình một lúc được chứ?"

June nuốt khan, nhưng Harold nói, "Quỷ tha ma bắt, được."
"Hãy ở nhà," Mitch nói với ông. "Tôi không biết khi nào mới quay lại,

nhưng nếu Mae gặp rắc rối và tôi cần phải nhờ đến hai người thì tôi muốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.