BẤT CỨ ĐIỀU GÌ EM MUỐN - Trang 186

hai người ở đây."

Harold gật đầu. "Được."
"Hai người có biết cô ấy có thể đi đâu không?"
Harold lắc đầu và nhăn mặt. "Tôi thậm chí còn không biết cô ấy ra khỏi

phòng bằng cách nào."

Mitch cười toe toét. "Cô ấy đã trèo xuống theo hàng rào. Tôi là tấm

gương cho cô ấy mà."

"Chắc đó là lý do vì sao giờ cô ấy lại vướng vào rắc rối." Harold nói,

nhưng giọng ông không có vẻ gì cay độc. "Đi tìm cô ấy đi."

"Xin cậu đấy," giọng June run run.
Mitch vỗ nhẹ lên vai bà. "Tôi sẽ kiểm soát được tất cả. Đừng lo lắng gì

cả. Chỉ cần đắp đá lạnh lên con mắt đó."

Hoàn toàn bốc đồng, anh dừng lại ở thư viện và lấy cuốn nhật ký năm

1952, và rồi anh quay ra ngoài trời nóng nực và đứng nhìn chiếc Mercedes
mà Mae ghét cay ghét đắng rồi thầm nghĩ, mình phải làm cái quái gì bây
giờ?

Mae giật mình thoát khỏi trạng thái mơ màng khi người đưa thư đẩy

đám thư từ qua khe cửa. Cô nhẹ nhàng di chuyển về phía cửa trước để xem
ai ở đó, và rồi nhẹ cả người khi nhìn thấy một thếp thư nằm trên thảm. Cô
nhặt thư từ lên và lướt qua toàn bộ, nhưng không có gì riêng tư cả, y hệt
như những gì mà các cư dân khác sống trong khu nhà này vẫn nhận được
thôi: ca-ta-lô về các vật dụng giường chiếu, thời trang và đồ chơi, phiếu
nhắc mua hàng, phiếu giảm giá. Cô vứt đống thư từ lên bàn và lên tầng trên,
lần ngón tay trên tay vịn cầu thang trong lúc bước đi.

Sẽ rất tuyệt nếu có một không gian nhỏ với một phòng ngủ ngay phía

trên cùng của một cầu thang cuốn. Một phòng ngủ với một chiếc giường
rộng, ấm áp, êm ái. Một chiếc giường rộng êm ái cùng với Mitch và phần
còn lại của thế giới sẽ biến mất.

Mae nhắm mắt lại trước ý nghĩ đó, muốn được ngủ một giấc vì cô khao

khát được lãng quên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.